Chương 349: Lão Triệu Đã Làm Gì Hắn?
Lúc này Tô Vũ đã rung động không nhịn được, hắn cảm giác uy lực lôi đình của bản thân tăng lên rất nhiều.
Mà còn cảm giác thả lỏng dễ chịu hơn gấp bội!
"Lão sư..." Tô Vũ mở to hai mắt nhìn, vội vàng nói: "Văn binh hiệu quả mạnh như thế sao? Ta cảm giác đã tăng lên rất nhiều, vốn lực sát thương nếu là 10 thì hiện tại tối thiểu đã lên tới 12!"
"Lẽ thường thôi." Triệu Lập bình tĩnh đáp: "Bằng không thì Văn Minh sư cần văn binh làm gì? Một thanh huyền giai hạ đẳng văn binh đều có thể mua được với giá trên ngàn công huân, không có giá trị đó thì ai mà thèm mua?"
Tô Vũ nghe xong lời này liền cực kỳ tiếc nuối cảm thán: "Ta nhớ hình như ta chỉ chịu được 29 chùy..."
Vẻ mặt Triệu Lập biến thành màu đen, ông không muốn để ý đến hắn nữa.
Tô Vũ rất nhanh lại hỏi: "Lão sư, ngài cho ta thêm rất nhiều tài liệu, cần bao nhiêu điểm công huân ạ?" Nói xong, hắn nhìn về phía Triệu Lập, thành khẩn nói: "Lão sư, phí tài liệu thì cứ để ta giao, còn phí chế tạo hiện tại ta còn mời không nổi lão sư, lão sư có thể không thu tiền được không?"
Nhìn bộ dạng tiếc của đó của hắn, Triệu Lập không khỏi phì cười.
Tô Vũ nói không sai, hiện tại hắn hoàn toàn mời không nổi Triệu Lập.
Kể cả 180 điểm công huân trên người hắn bây giờ mời một vị Đúc Binh sư tiếp cận địa giai thì cũng là điều không thể nào làm được.
Thấy hắn xin xỏ như vậy, Triệu Lập suy nghĩ một chút, cười bảo: "Được, vậy không thu phí chế tạo của ngươi! Bốn thần văn ta đã tăng thêm bốn loại tài liệu vào, ngoài ra còn thêm mấy thứ tài liệu để giúp văn binh vững chắc, tính ngươi giá gốc thôi, 120 điểm công huân đi."
"120 điểm..."
Tô Vũ nghe mà đau thịt, nhưng cũng không nói gì khác, rất nhanh đã lấy ra thẻ chiến công của mình chuyển qua cho Triệu Lập 120 điểm.
Triệu Lập cười khẽ, cũng không thèm để ý, mở miệng nói: "Thanh văn binh này của ngươi hiện tại đã tiếp cận huyền giai, nhưng không thể chân chính tiến giai, bằng không ngươi sẽ điều khiển không được, xem như nửa huyền giai đi."
Cái gọi là nửa huyền giai chính là có uy lực xấp xỉ huyền giai nhưng có thể cho người ở dưỡng tính dùng.
Thứ như vậy kỳ thật còn quý hơn cả huyền giai hạ đẳng!
Nó tương đương với vũ khí cấp 30, cấp 20 vừa có thể dùng mà giá trị thực tế còn vượt qua huyền giai hạ đẳng văn binh thực thụ.
Đương nhiên, chuyện này thì Triệu Lập cũng lười giải thích cho Tô Vũ biết.
Văn binh phôi kia vốn là Hoàng giai đỉnh cấp phôi cấp cao nhất.
"Về sau lại gia cố thần văn, nó sẽ có thể chậm rãi gia tăng, chờ ngày nào đó ngươi phác họa hoàn thành Thần văn chiến kỹ thì văn binh cùng thần văn chiến kỹ sẽ dung hợp, chế tạo văn binh đặc chế chân chính thuộc về ngươi, khi đó, thực lực của ngươi mới có thể được phát huy tốt nhất!"
Tô Vũ vội vàng gật đầu.
Triệu Lập nhìn ra bên ngoài một lát rồi nhắc nhở: "Trở về đi, sắc trời không còn sớm, có thời gian thì học thêm mấy tri thức ở Đúc Binh hệ, hiểu rõ một chút về đặc tính tài liệu cũng là điều tốt, miễn cho ở bên ngoài gặp trúng mà không biết là đồ quý."
"Lão sư, ta đi trước đây, làm phiền ngài!"
"Đi đi!"
Triệu Lập khoát khoát tay, dõi mắt nhìn theo Tô Vũ rời khỏi.
Chờ hắn đi rồi, Triệu Lập mới nhẹ nhàng thở hắt ra, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ càng tiếc nuối.
Thật sự là hạt giống tốt!
Mỗi lần nghĩ đến việc này, ông đều muốn đi đánh chết Bạch Phong.
Ngồi ở trên ghế sa lông, Triệu Lập nâng chén trà lên uống, cự chùy hiển hiện trong mắt, ý chí lực rung chuyển, chùy lớn tại nơi không người thấy nện gõ biển ý chí của ông.
Khuếch trương thần!
120 tuổi, con trai của phủ trường đời thứ tư, Lăng Vân thất trọng.
Tu luyện rất chậm!
Bất quá chậm thì cũng là có nguyên nhân.
Biển ý chí của người khác là cái bát, biển ý chí của ông lại là cái thùng lớn!
Triệu Lập cũng không thèm để ý, thứ như cảnh giới này, kỳ thật không quan trọng.
Đúc binh thì vẫn là phải xem lực bền bỉ.
Bằng không thì dù cho là Sơn Hải cảnh lại có là gì?
Ý chí lực mạnh cũng là mạnh, kéo dài ba đến năm phút đồng hồ, đánh cho văn binh liểng xiểng!
Cự chùy lần lượt nện gõ xuống biển ý chí, Triệu Lập lại là một mặt lạnh nhạt, uống trà và suy nghĩ mọi chuyện.
Thần văn chiến kỹ cơ sở vượt qua 20, tiểu tử kia có thể chịu đựng nổi sao?
"《 Khoách Thần quyết 》..."
Triệu Lập nỉ non một tiếng, mình... phải truyền cho hắn sao?
Có chút không cam tâm!
Có chút không nỡ!
Có chút tức giận!
Mà nói một cách nghiêm túc thì《 Khoách Thần quyết 》chưa hẳn đã là đồ tốt, biển ý chí lớn ra, thêm súc tích thâm hậu, nhưng mà súc tích thâm hậu thì có ích lợi gì, làm biển ý chí lớn ra thì tốc độ tiến giai sẽ chậm lại.
Tỉ như ông vậy, đến bây giờ mới chỉ là Lăng Vân thất trọng.
Bối phận của ông rất cao, nghiêm túc mà nói thì còn cao hơn Vạn Thiên Thánh một bậc, kết quả người ta đã sớm là Sơn Hải, ông thì vẫn là Lăng Vân.
Dù ông mạnh hơn Lăng Vân nhưng đó cũng chỉ là Lăng Vân.
Gặp Vạn Thiên Thánh, một bàn tay thôi là ông liền bị đập chết rồi.
Mà còn có hạn chế về thọ nguyên nữa.
Văn Minh sư cũng không quá để ý tới thân thể suy bại, thế nhưng lớn tuổi thì biển ý chí cũng sẽ dần dần khô héo.
Lăng Vân cảnh, lý luận cực hạn là có thể sống đến 200 tuổi.
Sơn Hải cực hạn thì trên lý luận là sống đến 300 tuổi.
Nhưng trên thực tế, thật sự có thể sống lâu như thế sao?
Sơn Hải ra đời sau 50 năm An Bình lịch, đến bây giờ còn có mấy người sống sót?
Đằng Không cảnh có thể sống 150 tuổi là đã tốt rồi.
Tiếp qua vài năm nữa mà ông không tấn cấp Sơn Hải, biển ý chí cũng bắt đầu suy bại, dĩ nhiên, tầng đáy của ông súc tích thâm hậu, dù cho suy bại thì khi đến thời điểm đại nạn cũng sẽ có sức chiến đấu cực mạnh.
Điểm này là điều mà những người khác không cách nào sánh được.
"Chờ xem thêm chút nữa đi..."
Triệu Lập nhắm mắt, không suy nghĩ thêm nữa.
《 Khoách Thần quyết 》chưa hẳn là đồ tốt, có đôi khi sẽ hại người, Thần văn sư chuyên công sát như Tô Vũ nếu tấn cấp quá chậm sẽ không phải là chuyện tốt.
Công sát chi đạo thường xuyên phải tao ngộ chiến đấu, trên con đường tử vong ấy, thực lực của bọn hắn cần phải tăng nhanh như gió mới được.
Năm đó ông cự tuyệt Bạch Phong cũng là vì có ý tứ này.
Hồng Đàm chỉ thấy được ích lợi của việc bền bỉ mạnh hơn, lại không biết là nếu tu luyện《 Khoách Thần quyết 》thì Bạch Phong hiện tại có lẽ còn đang quanh quẩn ở dưỡng tính mà thôi.
Không có đồ vật gì là mạnh mẽ vô duyên vô cớ!
Muốn đạt được thì cũng cần trả giá.
...
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
Trong phòng Mảnh vỡ.
Ánh mắt Tô Vũ hơi khác thường, giờ phút này hắn rốt cuộc cảm nhận được một chút khác biệt!
"Sức mạnh ý chí của ta... độ chứa đầy giảm xuống?"
Tô Vũ đã lâm vào trầm tư rất lâu!
Đúng vậy, ý chí lực của hắn giảm xuống!
Trước đó độ chứa đầy là 55%, vậy mà bây giờ... đại khái là trở về dáng vẻ vừa mới dưỡng tính.
Tô Vũ biểu lộ hết sức phức tạp, dĩ nhiên, hắn có thể cảm nhận được ý chí lực kỳ thật không yếu đi, thế nhưng độ chứa đầy đã giảm xuống, điều này đại biểu cho cái gì?
Cực hạn của hắn lại tăng lên?
Tô Vũ dở khóc dở cười!
Lão Triệu làm gì với mình rồi?
Cái chùy kia chẳng lẽ đánh lên cực hạn của mình sao?
Thật vất vả mới tăng độ chứa đầy lên tới 55%, trong chớp mắt lại tụt xuống.
"Cực hạn tăng lên... độ chứa đầy giảm, bất quá chiến lực không hề suy giảm."
Hẳn là chuyện tốt nhỉ?
Tô Vũ thầm phán đoán một thoáng, cảm giác hẳn là chuyện tốt, nhưng hắn vẫn có chút buồn bực, hắn cảm giác Đằng Không lại phải trì hoãn thêm ít thời gian.
"Vừa vào dưỡng tính, rất tốt, trạng thái này thích hợp để giả heo ăn thịt hổ! Còn không phải là do ta đóng vai heo mà là thật sự tự thể hiện ra như vậy..."
Tô Vũ không nghĩ nhiều nữa, lần này hắn không ngừng bước ở khu vực thứ nhất của phòng mảnh vỡ, mà là cất bước tiến vào khu vực thứ hai!
Một cỗ ý chí lực cường hãn mạnh mẽ đánh thẳng vào hắn.
Ý chí lực của Tô Vũ bùng nổ, bắt đầu đối kháng tu luyện.