Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 378: Ta Có Quên Chuyện Gì Không?

Chương 378: Ta Có Quên Chuyện Gì Không?
Hơn vạn công huân!
Tô Vũ há hốc mồm, cũng đúng, gần ngàn loại cơ mà!
Hắn còn muốn mua Vạn Thạch cảnh, tự nhiên là sẽ không rẻ.
Hơn vạn. . . Quên đi thôi, Tô Vũ không nỡ mua nhiều như vậy.
Có chút bất đắc dĩ, Tô Vũ mở miệng nói: "Thế thì cũng không cần Vạn Thạch cảnh nữa, Thiên Quân cảnh đều mua cho ta một giọt, phải tốn bao nhiêu?"
"Cái này thì cũng không đắt lắm." Hạ Hổ Vưu mở miệng nói: "Tinh huyết của chủng tộc ngoài Bách Cường đều không đắt, chủng tộc Bách Cường thì khá đắt, 10 điểm công huân một giọt cũng có, dĩ nhiên là không tính mười loại đứng đầu như Thần Ma, trên thực tế cũng mua không được."
"Ta tính toán sơ qua rồi, nếu thật sự mua hết thì đại khái là 2000 điểm công huân."
Tô Vũ vẫn còn có chút không nỡ.
Quá mắc!
Nhưng mà hắn hy vọng có thể mở ra càng nhiều sách họa, mở ra càng nhiều công pháp, suy nghĩ một chút, Tô Vũ cắn răng gật đầu: "Vậy thì mua đi!"
Hạ Hổ Vưu lộ ra nụ cười, rất tốt, đây chính là 7000 điểm công huân.
Tiểu tử Tô Vũ này hẳn đã moi được không ít a.
"Còn muốn cái gì khác nữa không?" Hạ Hổ Vưu đề cử: "Xương cốt của ngươi đứt gãy, mặc dù bây giờ bó xương thì khôi phục cũng không dễ dàng, ta đề cử cho ngươi mấy loại đan dược và thiên tài địa bảo, dùng rồi thì rất nhanh sẽ có thể hoàn toàn khôi phục."
"Bao nhiêu tiền?"
"Rẻ lắm, khoảng 100 điểm công huân, ba ngày thì ngươi sẽ hoàn toàn khôi phục, không có chút di chứng nào."
Tô Vũ cắn răng, rẻ cái quỷ!
100 điểm công huân cũng không phải số lượng nhỏ.
Tô Vũ thở hắt ra, mặc kệ cậu ta, tiếp tục nói: "Đúng rồi, ta cần nhiều Nhân tộc ý chí chi văn hơn, bây giờ bên ngoài giá cả như thế nào?"
"Thiên Quân cảnh tầm 100 - 300 điểm, Vạn Thạch cảnh thì từ 300 - 500, Đằng Không chừng 500 điểm trở lên, Sơn Hải thấp nhất cũng phải trên ngàn!"
Hạ Hổ Vưu giải thích: "Phải xem ngươi viết là cái gì, tỉ như《 Phá Thiên Sát 》trước đó chẳng qua là Thiên Quân cùng Vạn Thạch cảnh chiêu thức, nhưng bởi vì là Sơn Hải cảnh viết cho nên giá trị lên đến 1500 điểm!"
Thứ này, không chỉ xem cảnh giới của người viết mà còn phải xem viết cái gì.
Tô Vũ khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút bèn nói: "Ta mặc kệ cái này, nội dung ta không quan tâm, ý chí chi văn rẻ nhất cũng được, ngươi tìm cho ta mấy chục bản, cần bao nhiêu?"
"Mấy chục bản?"
Mối mua bán lớn a!
Hạ Hổ Vưu kinh ngạc nói: "Ngươi muốn nhiều ý chí chi văn thế để làm gì? Phác họa thần văn hả? Tô Vũ, kỳ thật ta vẫn khuyên ngươi nên đi học tiết chung, dễ dàng hơn nhiều lắm, ngươi mua thì sẽ quá mắc. . ."
Ý chí chi văn rẻ nhất cũng phải trên trăm điểm công huân.
Quá đắt!
Tô Vũ hít sâu một hơi, hắn cũng không có cách, hắn cần phác họa thật nhiều thần văn mới được.
Không có ý chí chi văn, căn bản là không làm được.
Vạn tộc còn không được, nhất định phải là nhân tộc.
Mà nhân tộc tồn trữ thời gian không dài, ngay cả Tàng Thư các đều không có mấy quyển nhân tộc ý chí chi văn tồn tại, bình thường đều là viết ngay tại chỗ, nhưng Tô Vũ làm sao có thời gian để ngày ngày đi học, mà lại còn phác họa thần văn trước mắt lão sư, chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện.
Chữ sẽ ảm đạm đi!
Lần một lần hai thì vẫn được, những nếu mỗi lần chính mình đều phác họa thành công. . . thế thì sẽ xong đời!
Toàn học phủ đều sẽ biết, Tô Vũ chỉ cần một lần nhìn liền phác họa một thần văn.
Vậy phải giải thích thế nào?
Nhiều thần văn như vậy mà đi đâu?
Cho nên, Tô Vũ chỉ có thể tự mua để xem.
Hắn cũng muốn đi học tiết chung, nhưng hoàn cảnh thực tế thật sự không cho phép a!
"Đừng nói nhảm, mua trước. . . 30 bản đi!" Tô Vũ suy nghĩ một chút liền đưa ra quyết định: "Ta muốn loại rẻ nhất, loại 100 điểm công huân một quyển ấy, mua cho ta 30 bản, đừng lặp lại là được, 3000 điểm công huân đủ rồi chứ?"
"Cái này thì có thể!"
Hạ Hổ Vưu gật đầu, cười không ngậm mồm vào được!
Loại ý chí chi văn rác rưởi nhất này nhiều khi đều là do một chút Đằng Không cảnh thử nghiệm viết, bán cũng bán không được.
Có người mua thì đó là kiếm lời.
Tính ra thì Tô Vũ một lần giao dịch liền chi hơn vạn điểm công huân!
Mua bán lớn quá a!
Cái tên này cũng thật là cam lòng dùng tiền.
Tô Vũ thở dài, hai vạn điểm, cảm giác rất nhiều rất nhiều.
Nhưng mà. . . Thật sự dùng rồi thì lại cảm thấy bình thường thôi.
Hắn thấy mình còn chưa mua được cái gì, mới chỉ 500 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu mà thôi, lại thêm một chút ý chí chi văn rác rưởi, cái này đã tốn hơn vạn điểm công huân.
"Đúng rồi, đồ chữa thương cũng cho ta một chút. . . Ngươi bỏ tiền, xem như quà tặng!"
Hạ Hổ Vưu một mặt khó xử, nửa ngày sau, vẻ mặt đưa đám nói: "Đại ca à, ta cũng chỉ kiếm trăm điểm công huân, ngươi làm như thế, ta sẽ không còn chút lời nào."
Tô Vũ nhìn cậu chằm chằm, Hạ Hổ Vưu vẫn khóc thảm, một lát sau, giống như quyết tổn thất một trăm triệu, cậu cắn răng nói: "Được rồi, vậy ta liền tặng ngươi!"
Tô Vũ liếc mắt, có quỷ mới tin ngươi kiếm ít như thế.
Một vạn công huân!
Tô Vũ thở hắt ra, cảm giác hai vạn đều không đủ dùng!
Nhất là ý chí chi văn quá tốn tiền.
Mấu chốt là bỏ ra rồi thì về sau số tiền này liền thật sự không còn nữa, nhân tộc ý chí chi văn một lúc sau liền tiêu tán.
Còn nữa, nếu mình thật sự vẽ ra thần văn, ý chí chi văn còn không thể bán đi.
Bằng không sẽ hết sức phiền toái.
Ngươi vẽ ra thần văn, kiểu chữ ảm đạm, người ta liếc mắt cũng có thể thấy được, chữ nào đã bị người vẽ ra.
Muốn bán đi đều không được!
Sẽ bại lộ một số bí mật của mình!
"Hai vạn điểm. . ."
Tô Vũ thầm phát khổ, hắn cảm thấy hắn có rất nhiều, kết quả khi thật sự giao dịch thì phát hiện lại không đáng nhắc tới.
Còn lại 1 vạn điểm, Tô Vũ không định bỏ ra duy nhất một lần.
Sau này còn không biết phải thế nào đây.
500 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu chưa hẳn đã đủ!
. . .
Bên này, Tô Vũ cùng Hạ Hổ Vưu bàn xong giao dịch.
Khi đang chuẩn bị đi về, trên đường dường như thấy được người quen.
Cách một khoảng cách, Tô Vũ liền nhận ra người tới.
Vừa định há miệng, người kia cũng nhìn thấy Tô Vũ, bỗng nhiên quay đầu liền chạy!
Lời chào hỏi đến miệng Tô Vũ lại mạnh mẽ nén trở về.
Gì thế?
Gần đây ta cũng không trêu chọc ngươi a.
. . .
Nơi xa.
Ngô Lam chạy rất nhanh!
Ủy khuất, bi phẫn, không cam lòng, tuyệt vọng, thống khổ, giãy giụa, kiêu ngạo bị đả kích không còn!
"Vì sao ta chỉ tiến tới Thiên Quân nhị trọng?"
"Tô Vũ khẳng định đã biết!"
"Hắn đang cố ý cười nhạo ta!"
"Hắn cười, cười càn rỡ như vậy. . ."
Ngô Lam bi phẫn muốn chết!
Nàng đột phá, đột phá đến Thiên Quân, còn là chạy đi bí cảnh để đột phá, nàng ôm lòng tin tràn đầy mà chuẩn bị tiến cấp Thiên Quân tam trọng, đó là trăm phần trăm tự tin!
Kết quả. . . Kết quả miễn cưỡng lắm nàng mới mở ra 12 khiếu huyệt, đạt đến Thiên Quân nhị trọng.
Nàng vừa xuất quan liền có xung động muốn tự tử.
Vì cái gì chứ?
Giờ phút này, gặp Tô Vũ, nàng chắc chắn Tô Vũ đang cố ý đến để chê cười nàng.
Có thể không chạy sao?
Mất mặt, không còn mặt mũi nào để gặp người được nữa!
. . .
Tô Vũ không hiểu rõ Ngô Lam sao lại muốn chạy, cũng không thèm để ý.
Hắn chỉ là có chút kỳ quái, gần đây hắn không đắc tội nàng mà?
Được rồi, mặc kệ.
Bất quá, mới vừa rồi hắn đang nghĩ gì thế nhỉ, hắn chuẩn bị trở về để làm gì vậy?
Bị Ngô Lam cắt ngang như thế, hắn đã quên mất.
Tô Vũ gãi gãi đầu, nhớ rõ ràng hình như hắn định làm gì đó, trí nhớ của hắn vốn không tệ, gần đây làm sao lại có chút dễ quên nhỉ.
"Thần văn quá mạnh, ý chí lực không đủ mạnh nên áp chế suy nghĩ của ta?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, có thể là vậy đi.
Cũng không tính là chuyện quan trọng gì, quên thì cứ quên đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất