Chương 408: Phe Trung Lập
Vạn Minh Trạch cắn chặt răng.
Sắc mặt Tô Vũ đỏ bừng.
Hắn cũng là người đọc sách, đương nhiên biết lời này là ý gì.
Hay cho một câu thuê đất.
"Nhân tộc sẽ không đáp ứng!"
Tô Vũ nghiến răng!
Vạn Minh Trạch gật đầu, "Đương nhiên sẽ không đáp ứng! Bọn hắn muốn đao cùn cắt thịt, muốn làm tan rã đấu chí của chúng ta, dùng một loại biện pháp gọi là thủ đoạn hòa bình để mở ra cánh cửa Nhân cảnh."
Vạn Minh Trạch nổi nóng: "Nhưng ngày đó, đề nghị này được hơn phân nửa chủng tộc tán thành! Hòa bình, không cần chiến đấu, Nhân cảnh cắt một phần đất đai cho vạn tộc tiến vào, mọi người cùng nhau kiến thiết nơi đây trở nên phồn vinh hưng thịnh! Nói thật dễ nghe, thậm chí bọn hắn còn nguyện ý đầu tư rất nhiều tài nguyên. . ."
Vạn Minh Trạch cười nhạo, "Đáng tiếc là có một đám khốn nạn ngu muội vô tri, hoặc là ra vẻ không biết, bây giờ đang trắng trợn tuyên truyền không muốn chiến tranh, không phải đổ máu, để nhân cảnh phồn vinh hơn, người người không phải chịu thương vong!"
"Vạn Tộc giáo ư?"
"Đúng!" Vạn Minh Trạch gật đầu, "Vạn Tộc giáo! Vạn Tộc giáo trong địa bàn Đại Hạ phủ thực lực không mạnh bởi vì chính sách của Phủ chủ mạnh mẽ, cho nên áp chế không gian của bọn họ, nhưng trong các đại phủ khác, thực lực Vạn Tộc giáo không kém!"
Vạn Minh Trạch hừ lạnh nói: "Trước đây Vạn Tộc giáo có mấy cao tầng thỉnh cầu Chiến Thần điện và Cầu Tác cảnh, hi vọng được hai đại thánh địa phê chuẩn, phân chia ra một khu mẫu trong khu vực Nhân cảnh để bọn họ tự trị để đánh giá hiệu quả, nói dễ nghe là tạo một đường lui cho nhân tộc, nhìn xem cái gọi là khu thương mại kinh tế có thể thành công hay không. . ."
Tô Vũ nhíu mày không nói.
Mãi sau hắn mới mở miệng: "Vậy mở đi!"
"Hả?" Vạn Minh Trạch sững sờ, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Nếu bọn hắn muốn xuất hiện, sao không cho cơ hội chứ? Tập trung bọn hắn đến nơi gọi là khu mẫu, một mẻ hốt gọn không tốt sao?"
". . ."
Vạn Minh Trạch bật cười, nhìn hắn một cái, đoạn đáp: "Không đơn giản như vậy! Cao tầng Vạn Tộc giáo không ngốc, dù ra mặt thì cũng chỉ là một vài quân tốt, cường giả chân chính sẽ không lộ diện, nếu cửa này thông rồi thì sẽ phiền toái!"
"Vậy vì sao học phủ chúng ta lại xây học viện vạn tộc?" Tô Vũ hiếu kỳ.
Vạn Minh Trạch đáp: "Hai cái này khác nhau, mục đích Vạn phủ trưởng xây học viện vạn tộc là để lôi kéo tộc nhỏ, chuyển dời mâu thuẫn nội bộ, nhất trí đối ngoại. . ."
Tô Vũ yên lặng một lát, gật đầu.
Những việc này cách hắn còn xa.
Dường như Vạn Minh Trạch biết tâm tư của hắn, mở miệng bảo: "Tô Vũ, ta nói những chuyện này với ngươi là không hy vọng tương lai chúng ta sẽ xảy ra tranh chấp nội bộ, hao tổn thực lực vô ích! Nói thực ra thì nếu là người khác, ta sẽ không nói gì, mà ngươi tiến bộ rất nhanh. . ."
Ý tứ của cậu rất rõ ràng, bởi vì hắn có thiên phú. Cho nên, cậu mới nói những lời này.
Tô Vũ kỳ quái hỏi: "Ngươi đại biểu cho Vạn phủ trưởng ư?"
"Không phải!" Vạn Minh Trạch lắc đầu đáp: "Sao ta có thể đại biểu cho Vạn phủ trưởng chứ, ta không có tư cách đó! Ta là đại biểu cho Thần Văn hệ trung lập!"
"Cái gì?"
"Ngươi cảm thấy trong học phủ, ngoại trừ đa thần văn hệ thì còn lại đều là đơn thần văn hệ ư?"
Vạn Minh Trạch bật cười: "Thần Văn hệ rất lớn, rất nhiều người! Cái gọi là đơn thần văn, đa thần văn cũng chỉ là một phần trong đó. Vậy ngươi nói xem, người như Hạ Ngọc Văn, Ngô Kỳ, bọn họ là người đơn thần văn nhất hệ sao? Đúng, có vài người không có thần văn chiến kỹ, nhưng đó không phải là đơn thần văn nhất hệ."
"Có vài người không có lão sư, thế nhưng không có thần văn chiến kỹ, vậy có thể coi là Đơn thần văn sao?"
Vạn Minh Trạch giải thích: "Trong Thần Văn học viện còn có phe thứ ba! Thật ra phần lớn là phe thứ ba, bọn họ không quan tâm ai mạnh ai yếu, người nào chủ đạo học viện thậm chí là học phủ, những thứ này đều không có ý nghĩa gì!"
"Tư chất ngươi rất tốt, thiên phú rất mạnh, tiến bộ cũng nhanh, cho nên bây giờ người phe thứ ba muốn mời ngươi rời khỏi cuộc nội đấu giữa đơn thần văn nhất hệ và đa thần văn nhất hệ. . ."
"Là sao?"
Vạn Minh Trạch chân thành nói: "Là muốn bảo vệ ngươi! Giúp ngươi thuận lợi trưởng thành! Ngươi không tham dự nội đấu giữa 2 hệ nữa, không bảo ngươi phản lại đa thần văn nhất hệ, chỉ là không chen chân vào trong vũng bùn mà thôi, dùng danh nghĩa phe thứ ba đảm bảo, đơn thần văn nhất hệ cũng sẽ không gây chuyện với ngươi nữa. . ."
Tô Vũ nhíu mày, "Ý của ngươi là. . . trên danh nghĩa ta là đa thần văn nhất hệ, thế nhưng rất nhiều chuyện không được tham dự, tỉ như Hoàng Khải Phong đả thương sư tỷ của ta, ta không nên quan tâm sao?"
Vạn Minh Trạch do dự, rồi gật đầu: "Không phải là không quan tâm, luận bàn bình thường hoặc là tỷ thí thì được! Không được ác ý nhằm vào đơn thần văn nhất hệ, đây cũng là điều kiện tiên quyết để bảo vệ ngươi."
Vạn Minh Trạch thành khẩn khuyên: "Thật ra không chỉ mình ngươi, kể cả đơn thần văn nhất hệ, rất nhiều người cũng nhận được lời mời của chúng ta, bọn họ rời khỏi tranh đấu phe phái, nghiêm túc tu luyện, nỗ lực trở nên mạnh mẽ."
"Có những ai?"
"Rất nhiều người, bao gồm cả nghiên cứu viên Hoàng Thắng mời ngươi lúc trước, đại đồ đệ Hàn Thần của nghiên cứu viên Hồ Văn Thăng. . . Bọn họ đều đã gia nhập phe thứ ba, coi tu luyện làm chủ, đấu tranh nội bộ cuối cùng đều là tiêu hao thực lực người một nhà."
Tô Vũ suy tư, nói: "Nói vậy thì nếu ta gia nhập với các ngươi, các ngươi sẽ bảo hộ ta, để ta không bị đơn thần văn nhất hệ nhằm vào, ta cũng không thể nhằm vào bọn họ, nước giếng không phạm nước sông, đúng không?"
"Đúng!"
"Vậy lão sư, sư bá, sư tổ của ta có thể tức giận hay không?"
"Có khả năng!" Vạn Minh Trạch chân thành nói: "Thế nhưng, bọn họ sẽ lý giải sự lựa chọn của ngươi, một lão sư tốt không nên kéo những người như ngươi vào vũng bùn, kể cả Ngô Gia, trước đây đã từng có người mời nàng, nhưng nàng cự tuyệt."
"Phe thứ ba đã mạnh mẽ như vậy, vì sao không khuyên đơn thần văn nhất hệ đừng nhằm vào đa thần văn nhất hệ nữa, dù sao chúng ta không có mấy người, cũng không xâm chiếm tài nguyên của bọn họ, thứ chúng ta lấy được đều là chúng ta nên có được, không lấy của người khác một chút nào!"
Vạn Minh Trạch cười khổ nói: "Cái này hơi khó, chủ yếu là phân tranh của thế hệ trước, không dễ giải quyết như vậy. Mục đích của chúng ta là bắt đầu từ thế hệ trẻ không kéo dài loại đấu tranh này nữa, thật ra chúng ta cũng đang mời Hoàng Khải Phong, làm một ít công việc. . ."
Sắc mặt Tô Vũ biến đổi: "Các ngươi còn muốn mời gã ư?"
"Tô Vũ, oan gia nên giải không nên kết. . ."
Tô Vũ gật gật đầu, không nói chuyện, tiếp tục đi tiếp.
Nói thật dễ nghe!
Oan gia nên giải không nên kết!
Hắn thấy thật ra cái gọi là phe thứ ba là bản sao của đơn thần văn hệ.
Những người này không vừa lòng với cục diện bây giờ, mong muốn thay đổi, e là khi thực lực bọn họ mạnh mẽ, kết quả cũng không khác gì bây giờ.
Trong phương diện tu luyện, tranh tới tranh lui không có gì khác ngoài tài nguyên, địa vị, danh tiếng, quyền nói chuyện.
Đám người Vạn Minh Trạch không có ý tưởng này thì sao lại tạo nên một cái gọi là phe thứ ba?
Đương nhiên, chuyện này chắc chắn không phải do Vạn Minh Trạch khởi xướng, cậu cũng chỉ là tân sinh, chỉ sợ sau lưng có Các lão duy trì.
Tô Vũ không ủng hộ, cũng không phản đối.
Thế nhưng hắn không chấp nhận cùng một phe cánh với Hoàng Khải Phong.
Hắn đã muốn thu thập tên kia từ lâu rồi.
Huống chi, suy nghĩ của đám người Vạn Minh Trạch này có chút hão huyền.
Hoàng Khải Phong là đệ tử của Trịnh Ngọc Minh Các lão, gã có tài nguyên, có địa vị, có chỉ đạo, có chỗ tốt. . . Tại sao phải gia nhập cái gọi là phe thứ ba?
Kể cả mình cũng vậy!