Chương 409: Hạ Gục Hắn
Tại đa thần văn nhất hệ, Bạch Phong không quản hắn quá nhiều, nhưng không có Bạch Phong thì ở đâu ra tinh huyết Phá Sơn ngưu, không có Bạch Phong thì hắn lấy đâu ra hệ thống thần văn chiến kỹ?
Không có Bạch Phong, hắn vận dụng tinh huyết Vạn Thạch chỉ sợ đã lập tức bị bắt đi điều tra nội tình!
Không có Trần Vĩnh, không có danh nghĩa Hồng Đàm chống đỡ đằng sau, Lưu Hồng nuốt điểm công huân của hắn sẽ phun ra nhiều như vậy sao?
Trịnh Vân Huy sẽ nói về《 Phá Thiên Sát 》với hắn hay thậm chí là hợp tác đặt bẫy người khác ư?
Đa thần văn là gánh nặng, cũng là một chỗ tốt.
Không có núi dựa này, dù Tô Vũ đến Thiên Quân cửu trọng thì cũng không dám triển lộ, nếu không cẩn thận bị người khác để mắt tới, hắn chết cũng không biết chết như thế nào.
Bây giờ, có một vị Sơn Hải bát trọng chống đỡ đằng sau, đây mới là nguyên nhân không ai dám động đến hắn.
Gia nhập cái gọi là phe thứ ba, bọn họ có tận tâm tận lực giúp mình như thế này không?
Tô Vũ không tin!
"Ra là Hoàng Thắng cũng thuộc phái này, cái gọi là hệ bình dân, hệ quý tộc chỉ là ngụy trang mà thôi!"
Vạn Minh Trạch cũng ở trong đó, sao có thể gọi là hệ bình dân.
Còn có Hạ Ngọc Văn, Ngô Kỳ. . . có lẽ những người kia muốn bớt việc hoặc là lười tham dự nên trực tiếp bị quy về phe thứ ba, lời này không chắc chắn được.
. . .
Tô Vũ không để ý tới Vạn Minh Trạch nữa, Vạn Minh Trạch thở dài một tiếng, cũng không nhiều lời.
Thiên tài đều hết sức kiêu ngạo!
Nếu Tô Vũ không nói lời đáp ứng, vậy thì chính là cự tuyệt.
Cậu đi chậm lại mấy bước, chờ Tô Vũ đi rồi, Hồ Thu Sinh từ đằng sau bước đến sóng vai, cười nhạt hỏi: "Bị cự tuyệt rồi à?"
"Ừm." Hồ Thu Sinh không cảm thấy ngoài ý muốn, cười nói: "Bình thường thôi! Hắn chưa chịu thiệt thòi lớn nào thì sao lại muốn rời khỏi đa thần văn nhất hệ, mất đi sự tín nhiệm của mấy người Bạch Phong không nói, có khả năng tài nguyên cũng ít đi, nếu chỉ vì tránh bị nhằm vào thì đúng là được không bù nổi mất."
Vạn Minh Trạch cau mày đáp: "Ta biết, thế nhưng ta cũng vì tốt cho hắn! Bây giờ Đơn thần văn nhất hệ rõ ràng muốn nhằm vào hắn, thiên phú của hắn rất mạnh, ta không hy vọng một thiên tài trễ nải tu luyện."
"Vì tốt cho hắn. . ." Hồ Thu Sinh cười hỏi: "Đừng nói lời này nữa, nói khó nghe thì ngươi không phải hắn, hắn cũng có ý nghĩ của mình, cái gọi là vì muốn tốt cho hắn, hắn sẽ tiếp nhận sao?"
"Biết đâu thực ra hắn lại thích đấu với bọn họ!" Hồ Thu Sinh phỏng đoán, "Những việc này không trọng yếu! Hệ phái nào cũng không trọng yếu, đến ngày phải lên chiến trường Chư Thiên, tự nhiên sẽ có người quản, việc cấp bách của chúng ta vẫn là Bách Cường bảng."
Vạn Minh Trạch không nói tiếp.
Cậu hơi tiếc nuối.
Đi một hồi, cậu mở miệng: "Hi vọng hắn có thể minh bạch, kịp thời rời khỏi cuộc phong ba này! Học phủ khác đã xuất hiện tình huống truyền thừa đa thần văn nhất hệ hoàn toàn bị cắt đứt, đơn thần văn nhất hệ bây giờ đã có cường giả Nhật Nguyệt đỉnh phong, còn có một vị Vĩnh Hằng, vậy đã chứng minh đa thần văn nhất hệ hoàn toàn rời khỏi võ đài lịch sử!"
"Ngươi nói là vị kia của Đại Chu phủ ư?"
"Đúng!" Vạn Minh Trạch gật đầu khẳng định: "Chính là bên đó! Đa thần văn nhất hệ trong Đại Chu phủ đã triệt để tuyên bố thủ tiêu viện hệ, không đối ngoại chiêu sinh nữa! Công khai bức tường chiến kỹ, đa thần văn nhất hệ dung nhập vào toàn bộ Thần Văn hệ. . ."
Vẻ mặt Hồ Thu Sinh ngưng trọng: "Liên quan đến vị kia ư?"
"Đúng!" Vạn Minh Trạch thở dài: "Tên kia quá yêu nghiệt! Đơn tu một thần văn, cùng giai đã đánh bại vài vị trợ giáo đa thần văn nhất hệ, Các lão duy nhất của đa thần văn hệ tại Đại Chu Văn Minh học phủ tự mình đốc chiến, kết quả vài vị học sinh nhanh chóng bại trận, dưới sự thất vọng, hơn nữa đã sớm tâm lực tiều tụy, ông tuyên bố không tuyển nhận tân sinh nữa, đa thần văn nhất hệ. . . trở thành lịch sử tại Đại Chu phủ rồi!"
Tâm tình Hồ Thu Sinh trầm trọng, đìu hiu thở dài: "Đáng tiếc!"
"Đúng là đáng tiếc, đa thần văn nhất hệ vẫn có chỗ thích hợp. . ." Vạn Minh Trạch tiếc hận: "Đáng tiếc, tranh đấu quá lâu! Bây giờ vị kia đang kinh lịch Nhân cảnh, đi tới các đại học phủ khiêu chiến cường giả đa thần văn nhất hệ cùng giai, chứng minh đơn thần văn nhất hệ mạnh hơn, y vô địch cùng giai!"
"Vài ngày trước, ở Đại Thương Văn Minh học phủ, một vị cường giả Đằng Không lục trọng đa thần văn nhất hệ đã bại trong tay y!"
Vạn Minh Trạch cảm khái: "Đằng Không lục trọng! Năm ngoái tên kia mới nhập học mà thôi, bây giờ đa thần văn nhất hệ cùng giai đều không phải là đối thủ của y, tại võ kỹ, thần văn, ý chí lực, y đều mạnh hơn đa thần văn nhất hệ, cũng không phải chỉ có hình thức! 19 tuổi. . . y đã đến Đằng Không ngũ trọng, chắc chắn y sẽ tới học phủ chúng ta, khiêu chiến Bạch trợ giáo, nếu Bạch trợ giáo bại, uy nghiêm cuối cùng của đa thần văn nhất hệ tại Đại Hạ Văn Minh học phủ sẽ hoàn toàn đánh mất!"
"Đến lúc đó cũng là thời điểm đa thần văn nhất hệ đi đến đường cùng!"
Vạn Minh Trạch thở dài, cơ sở tồn tại của đa thần văn nhất hệ là cái gì?
Là vô địch cùng giai!
Bạch Phong là Đằng Không thất trọng, một kích hạ gục Hồ Văn Thăng, cho nên đa thần văn nhất hệ có thể nói rằng: cùng giai, là thiên tài, chúng ta mới là con đường thích hợp nhất!
Bạch Phong là thiên tài, vị kia cũng là thiên tài.
Cùng giai với nhau, thời gian tu luyện của anh dài hơn y, nếu anh bại mà người ta chỉ là đơn thần văn, vậy thì sẽ nói thế nào?
Đa thần văn nhất hệ còn cần tồn tại không?
Lãng phí tài nguyên, kết quả cùng giai lại không bằng người khác, có mặt mũi nào để tiếp tục chiêu sinh?
"Đằng Không lục trọng muốn tiến vào thất trọng có khả năng cần chút thời gian, nhiều nhất là một năm, tên kia ắt sẽ tới Đại Hạ Văn Minh học phủ!" Vạn Minh Trạch nhìn về phía Hồ Thu Sinh, "Khi đó, đa thần văn nhất hệ hoàn toàn bị thủ tiêu, nếu Tô Vũ kết thù quá sâu, sau này muốn dung nhập cũng khó khăn, ngươi nói xem, ta không phải là muốn tốt cho hắn sao?"
Hồ Thu Sinh nhíu mày. Một lát sau, đến ngoài bí văn điện, Hồ Thu Sinh chậm rãi nói: "Đại Chu phủ bên kia có chút cường thế quá phận, Đại Hạ phủ chúng ta chưa chắc sẽ phản ứng bọn họ! Tên kia rất can đảm, ta cảm thấy có lẽ Bạch Phong còn chưa đứng lên, những người khác đã muốn tìm y để gây sự."
Vạn Minh Trạch không nhiều lời, có khả năng này, thế nhưng. . . Ai sẽ là đối thủ của tên kia chứ?
. . .
Bí văn điện.
Tô Vũ đi vào liền cảm nhận được vô số ánh mắt nhìn chăm chú.
Hắn mỉm cười chân thành nhìn về phía trước, không ít nghiên cứu viên đều ở đây, có vài người quen biết, cũng có kẻ hắn không quen.
Tô Vũ không thèm để ý, hắn nở nụ cười hàm hậu hơi khom người chào hỏi những nghiên cứu viên kia, rồi đi đến điểm tụ tập của đám học viên.
Thấy hắn, không ít nghiên cứu viên nhỏ giọng nghị luận.
"Hắn là học sinh của Bạch Phong đúng không?"
"Là hắn, Tô Vũ, trước đó đánh bại đệ tử của Hồ Văn Thăng!"
"Thoạt nhìn rất thật thà, có vẻ thuận mắt hơn tên Bạch Phong kia nhiều."
. . .
Một bên khác.
Ngô Lam đang tố cáo: "Tỷ, là hắn đấy! Hắn mạnh hơn ta, tỷ, ngươi nói xem ta phải làm sao mới có thể mạnh hơn hắn?"
Ngô Kỳ thản nhiên nói: "Hạ gục hắn!"
". . ."
Ngô Lam phiền muộn, tức giận nói: "Hạ gục được hắn thì ta còn phải hỏi tỷ sao?"
Ngô Kỳ bình tĩnh đáp: "Nếu không thể hạ gục hắn, hắn vẫn còn mạnh hơn ngươi, vậy thì còn có gì để nói chứ?"
". . ."