Chương 421: Vòng Tranh Tài Thứ Tư
Trận chiến tranh top 10, rất nhanh liền khai hỏa.
Người thứ nhất lên đài chính là Hạ Hổ Vưu!
Cái tên này bày ra vẻ mặt cầu xin, cùng đối phương giao thủ bảy tám phút rồi mới miễn cưỡng đánh bại người ta, tiểu mập mạp thở hổn hển, trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, một bộ dáng vô lực tái chiến.
Tô Vũ thật sự hoài nghi, rốt cuộc thực lực của Hạ Hổ Vưu là thế nào?
Mỗi lần thắng, cậu ta đều bày ra dáng vẻ nửa chết nửa sống rất thê thảm, nhưng rồi rất nhanh lại sinh long hoạt hổ trở lại.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không có tâm tình đi tìm hiểu, ai cũng có con át chủ bài của riêng mình, chính hắn cũng có, sao phải tò mò chuyện của Hạ Hổ Vưu làm gì.
Trận đấu thứ hai là tới lượt Vạn Minh Trạch, cái tên này trước sau như một, lần nữa dễ dàng giành chiến thắng, cũng chẳng tiêu hao mấy thể lực.
Vài vị yêu nghiệt tiếp sau đó cũng đều là như thế, thực lực của bọn họ thật sự rất mạnh.
Mà một vòng giao thủ lần này, Tô Vũ cũng không sử dụng huyễn cảnh như trước đó, nhị giai thần văn chữ "Sát" phối hợp với thần văn chữ "m", sát khí chấn nhiếp, bóng ma tập kích, rất nhanh cũng đã đánh bại đối phương.
Hắn không muốn kéo dài quá lâu, dù sao vòng tiếp theo hắn đại khái sẽ gặp phải một trong mấy vị yêu nghiệt kia, hắn nên tiết kiệm một chút khí lực thì hơn.
Từng vòng lại từng vòng tranh tài đi qua.
Trong chớp mắt, mười vị trí đầu liền có kết quả.
Hạ Hổ Vưu cùng Tô Vũ đều thắng, 7 người trong tổ của bọn họ cũng thắng, duy chỉ có Hoàng Phàm bị một học viên của Ý chí học viện lật ngược, không thể góp mặt ở mười vị trí đầu.
. . .
Bầu không khí dần dần khẩn trương hơn trước.
Danh sách mười vị trí đầu đã định ra!
Ngoại trừ Tô Vũ và Hạ Hổ Vưu là tối thượng đẳng, học viên của Ý chí học viên là thượng trung, thì trọn vẹn 7 vị yêu nghiệt học viên khác đều tấn cấp.
Giờ phút này, trong mắt mọi người, Tô Vũ và Hạ Hổ Vưu cũng chính là cấp độ yêu nghiệt.
Mấy vị nghiên cứu viên ngồi trên khán đài quan sát cũng đều thấy hứng thú, danh sách mười cái tên xuất sắc nhất đã có, tiếp xuống thắng thua, liền có vẻ đáng xem rồi, không giống như trước đó, cơ hồ còn chưa bắt đầu tỉ thí thì mọi người đã biết được kết quả, không có chút cảm giác chờ mong nào.
Lưu Hồng nhìn thoáng qua 10 học viên bên dưới, cười hỏi: "Có người nào muốn thối lui không?"
"Lão sư, ta bỏ cuộc!"
Học viên của Ý chí học viện trực tiếp lựa chọn rời khỏi sàn đấu, vừa rồi để hạ gục được Hoàng Phàm, cậu ta đã tiêu hao hầu hết ý chí lực, bây giờ căn bản không có cách nào tái chiến.
"Hạ Hổ Vưu, ngươi thì sao?"
Hạ Hổ Vưu trợn trắng mắt, họ Lưu kia, ngươi cố ý chỉ đích danh ta làm gì?
Quay đầu nhìn thoáng qua những người khác, Hạ Hổ Vưu bỗng nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý, đoạn cười tủm tỉm hô lên: "Thế thì ta đây cũng rút lui, cho bọn hắn tự đánh đi vậy. Lão sư, là rút thăm hay là tự mình lựa chọn đối thủ, hoặc là ngài trực tiếp an bài?"
Còn lại 8 người đều là cường giả, tiểu mập mạp cũng vui vẻ ra ngoài đứng xem náo nhiệt.
Lưu Hồng nhìn về phía 8 người, hỏi ý kiến: "Các ngươi nghĩ thế nào? Thần văn tranh tài, chẳng qua là tiểu bỉ thi đấu mà thôi, chủ yếu vẫn là vì luận bàn, tăng cường chính mình, các ngươi cảm thấy người nào càng thích hợp làm đối thủ của các ngươi? Hoặc là nói. . . Càng muốn biết xem người nào đang che giấu thực lực, người nào nắm giữ mấy cái thần văn?"
Lưu Hồng nở nụ cười gian xảo, tầm mắt nhìn thẳng về chỗ Tô Vũ đang đứng, một bộ dáng muốn nói: các ngươi đều có thể lựa chọn Tô Vũ biểu lộ a.
Trịnh Vân Huy giống như hơi mất kiên nhẫn, nói thẳng: "Ta khiêu chiến họ Vạn! Nhìn một chút xem thần văn của họ Vạn có phải thật sự mạnh hơn so với ta hay không?"
Triệu Thế Kỳ thản nhiên nói: "Ta muốn đấu với Hồ Thu Sinh, người nhà họ Hồ, thần văn hẳn là không kém?"
Hạ Thiền không nhìn qua Tô Vũ, cũng không có nhìn tới người kia bên Thần Phù học viện, mà tầm mắt nàng hướng về phía Tô Mộng, chậm rãi lên tiếng: "Tô Mộng, chỉ có hai chúng ta là nữ sinh ở đây, ngươi và ta luận bàn đi, thế nào?"
Tô Mộng là thiên tài của Ý chí học viện. Thoạt nhìn hết sức văn nhã, hết sức điềm đạm, nghe Hạ Thiền nói vậy thì nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cười đáp: "Được thôi, Hạ Thiền tỷ tỷ, ta cũng muốn cùng ngươi luận bàn một lần đây."
Tô Vũ cùng Trương Hào liếc nhìn nhau, đành vậy, những người khác đã có sự lựa chọn, không ai quản tới bọn họ, vậy thì hai người bọn họ giao thủ cùng nhau thôi.
Thần Phù học viện. . .
Trong lòng Tô Vũ thì thào một tiếng, học viện này hắn nhập học ngày thứ hai liền cảm nhận được một điểm khác biệt, ngày đó vị nghiên cứu viên kia có biểu diễn một màn hiệu quả kinh người khi sử dụng thần phù, quả thật là rất mạnh.
Bất quá. . . Đây không phải chân chính luận bàn, mà là đi vào bên trong bí cảnh.
Đối phương vô pháp sử dụng thần phù a?
Bất quá nếu Tô Vũ nhớ không lầm thì mấy lần trước, Trương Hào đều thắng rất nhẹ nhàng, xem ra thực lực của đối phương chắc chắn không tệ.
Lưu Hồng thấy các học viên đều đã lựa chọn đối thủ xong thì liền cất tiếng: "Nếu các ngươi đều không có ý kiến gì, vậy thì quyết định đội hình thi đấu như vậy, lựa ra bốn người vào vòng trong, sau đó lại đấu vòng nữa, đánh tới khi ra được vị trí đệ nhất! Vị trí thứ ba và thứ tư cũng có thể chiến một trận để phân ra thắng bại và xếp hạng rõ ràng."
Dứt lời, gã lại nhìn về phía Tô Vũ, mỉm cười nhắc nhở: "Tô Vũ, ngươi và Hạ Thiền cố gắng đừng thua, dưới tình huống bình thường, ba vị trí đầu đều là người của Thần văn học viện chúng ta, nếu như ngươi thua. . . Đừng trách lão sư trừng phạt ngươi!"
". . ."
Sắc mặt Tô Vũ triệt để biến thành màu đen, ngươi có ý gì?
Bên cạnh, Hạ Thiền coi như không nghe thấy, nàng vốn dĩ không thèm để ý tới những lời nhăng cuội của Lưu Hồng,
Tô Vũ cũng không để ý tới gã nữa, hắn nhìn về phía Trương Hào, khẽ gật đầu ra hiệu.
Trương Hào mỉm cười, cũng gật đầu đáp lại.
Mặc kệ Lưu Hồng, cứ bơ qua là được.
Đều là thiên tài, ai cũng không dễ gì bị phân tâm bởi lời của ngoại nhân, cứ trực tiếp luận bàn thôi.
Không ít nghiên cứu viên cũng liếc mắt nhìn Lưu Hồng, bọn họ luôn cảm thấy cái tên này tâm nhãn quá hạn hẹp, nói năng không cần mặt mũi gì cả.
Duy chỉ có Ngô Kỳ là liếc qua Lưu Hồng, trong lòng âm thầm chửi bậy.
Lại giả ngu!
Đã đến Đằng Không, sắp sửa tiến giai Lăng Vân rồi, ngươi còn giả ngây giả ngô cho ai nhìn?
Mà dù ngươi có làm gì thì cũng không thay đổi được việc ngươi chính là tên tiểu nhân âm hiểm trong mắt ta.
...
Vòng tranh tài thứ tư chỉ có bốn trận.
Trận đầu là cuộc chiến giữa hai người Trịnh Vân Huy cùng Vạn Minh Trạch.
Giờ phút này, dù cho không nhìn thấy quá trình tranh tài thì Tô Vũ vẫn dậy lên sự hứng thú.
Hắn đã từng giao thủ qua với Trịnh Vân Huy, trên đại thể biết được thực lực của Trịnh Vân Huy như thế nào, dĩ nhiên, ý chí lực của gã không yếu, thần văn cũng rất mạnh, thế nhưng nghiêm ngặt mà nói thì lại mang đến cho hắn cảm giác gã không bằng Trịnh Hoành.
Hắn cũng muốn nhìn một chút, giữa Vạn Minh Trạch và Trịnh Vân Huy thì rốt cuộc là ai hơn ai.
Ý chí lực của hai người vừa phóng vào, hai màu sắc tách biệt trong nháy mắt quay cuồng dâng lên.
Màu trắng là Vạn Minh Trạch, Trịnh Vân Huy chính là màu xanh.
Ở bên ngoài, Trịnh Vân Huy đầy mặt nghiêm túc, không ngừng đưa thêm ý chí lực vào, bất quá sắc mặt có vẻ hơi khó coi.
Vạn Minh Trạch thì vẫn lạnh nhạt như cũ.
Chỉ bàn về thái độ thì đã khiến Tô Vũ cùng những người khác cảm nhận được dị dạng, có lẽ Trịnh Vân Huy không địch lại đối phương!
Hai màu sắc quay cuồng xen lẫn vào nhau, kéo dài đại khái khoảng năm phút đồng hồ thì đột nhiên màu xanh đại biểu cho ý chí lực của Trịnh Vân Huy chợt biến mất.
Trịnh Vân Huy bất giác mở choàng hai mắt, nhìn về phía Vạn Minh Trạch, vẻ mặt trịnh trọng, nói: "Vạn Minh Trạch. . . Rất tốt! Ta thua! Khi nào tới Bách Cường bảng, chúng ta sẽ lại phân tranh thắng bại một lần, tuy ta thua, bất quá chỉ là thua trên phương diện thần văn, dựa vào ý chí lực thì có gì tài ba!"
". . ."
Mọi người không nói gì!
Không ít nghiên cứu viên đồng loạt giơ tay lên xoa trán, cảm thấy thực đau đầu.
Tiểu tử, đây là Văn Minh học phủ!
Không phải là Chiến Tranh học phủ của họ Trịnh nhà ngươi.
Chúng ta chủ tu là thần văn cùng ý chí lực.
Tiểu tử này mới rồi bảo là mình chấp nhận thua, trên thực tế vẫn cảm thấy chẳng qua là bại bởi thần văn, không có nghĩa là toàn bộ thực lực của mình kém hơn tiểu tử họ Vạn.