Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 437: Thói Quen Là Thứ Vô Cùng Đáng Sợ

Chương 437: Thói Quen Là Thứ Vô Cùng Đáng Sợ
Một lát sau, Tô Vũ xuống đến tầng hai dưới mặt đất.
Cửa mở.
Mấy yêu vật bị đói bụng nhiều ngày thành quen, thói quen quả nhiên là một thứ rất đáng sợ.
Toan Nghê đầy mặt thỏa mãn!
Lần trước nói cho Tô Vũ nghe tin tức hữu dụng xong, nó lấy thêm được mấy giọt Nguyên Khí dịch, hiện tại tháng ngày vừa qua cũng không tệ lắm, mặc dù chỉ cầm được có 3 giọt, ấn theo lý thuyết thì 3 ngày một giọt, cũng chỉ mới vừa đủ lượng cơm mà trước đó nó từng ăn.
Thế nhưng vị nhân loại kia . . Không phải là có chứng hay quên sao?
Không nhìn thấy mấy tên xung quanh nó đều bị đói tới suy sụp rồi sao?
"Tô Vũ, ngươi đến rồi!"
Toan Nghê hết sức hoạt bát, hết sức sôi nổi.
Tới là tốt quá rồi!
Vừa vặn nó đã xài hết Nguyên Khí dịch, nếu người lại không đến, thế thì nó cũng phải chịu đói.
Ảnh Tử, Thủy Nhân, Hỏa Nha, Bạch Ly, Toản Sơn ngưu giờ khắc này đều lập tức thanh tỉnh!
Thanh âm Hỏa Nha bén nhọn rít lên: "Tô Vũ, từ khi ngươi tiếp quản nơi này, ta chỉ nhận được mỗi một giọt Nguyên Khí dịch, ngươi thật sự muốn bỏ đói chết ta sao?"
Quá thảm rồi!
Những tên khác, nhiều ít còn có hai giọt, nó thì chỉ có duy nhất một giọt, thật quá thảm!
Tô Vũ mặc kệ nó, còn có thể nói chuyện thì vẫn còn tốt lắm, không có việc gì.
Hắn nhìn về phía Toan Nghê, mỉm cười nói: "Không sai! Cái thiếp mời ngươi nói ta đã lấy được, thật sự có công pháp tồn tại bên trong, rất tốt! Toan Nghê, ngươi có công, lần này cho ngươi nhiều thêm một giọt Nguyên Khí dịch, lần sau ta tới sẽ mang thêm cho ngươi một ít máu thịt, về phần mấy vị khác. . . Chính mình tự nhìn mà xử lý đi!"
Dứt lời, Tô Vũ lại vui vẻ nói: "Ta lấy được võ kỹ, hiện tại ta sẽ cố gắng khai khiếu nhanh nhất, một khi học xong, ha ha, tên địch nhân kia của ta cũng là Thiên Quân bát trọng, không sớm thì muộn ta sẽ giết chết hắn!"
Lần này Bạch Ly không còn sức đâu để bày ra tư thái quyến rũ nữa, thanh âm hữu khí vô lực, đoạn nói: "Tô Vũ đệ đệ, cho ta nhiều thêm một giọt Nguyên Khí dịch đi, ta. . . Ta dùng công pháp của Bạch Ly nhất tộc trao đổi, ta thật sự không có công pháp của Nhân tộc, nhưng ta có thể viết cho ngươi bí pháp của Bạch Ly tộc mà."
Tô Vũ trợn trắng mắt đáp: "Đừng hòng dụ dỗ ta, ngươi coi ta là kẻ ngốc à? Chỉ cần ngươi xen lẫn sát ý vào bên trong ý chí lực thì có khi ta chết như thế nào cũng chẳng biết. Các ngươi mạnh như vậy, ta yếu như vậy, ta tuyệt đối sẽ không mắc lừa!"
Bạch Ly thật sự rất muốn òa ra khóc!
Ta không làm vậy mà!
Làm ơn cho ta ăn nhiều thêm một chút đi, mỗi lần đều là hơn mười ngày mới có một giọt Nguyên Khí dịch, ta thật sự chết đói đó.
Trước đó những tên kia còn đòi bỏ chạy, hiện tại. . . Đừng nói nữa, đừng ép bọn ta chết đói là được.
Ngươi đúng là quá vô trách nhiệm!
Xưa kia khi Bạch Phong quản nơi này, tuy rằng tiểu tử kia cũng không phải là kẻ có trách nhiệm như Trần Vĩnh, thường xuyên quên mất bọn ta, nhưng cũng không quá quắt như ngươi.
Tốt xấu gì thì một tháng Bạch Phong cũng tới bảy tám lần, trung bình cứ bốn năm ngày bọn ta lại được ăn một lần.
Tô Vũ. . . Một tháng cũng không tới được ba lần!
Rõ ràng bọn ta đã chính tai nghe lão sư của ngươi dặn dò 3 ngày tới một lần, kết quả biến thành hơn 10 ngày một lần, ai chịu nổi?
Ảnh Tử, Thủy Nhân đều vội vàng hiện ra bản thể, đôi mắt trông mong nhìn chừng Tô Vũ.
Cứ tiếp tục như vậy thì dù là Lăng Vân cũng gánh không nổi.
Toản Sơn ngưu nghiến răng nghiến lợi, rầu rĩ cầu xin: "Cho ta 20 giọt Nguyên Khí dịch đi, ta ngưng tụ một giọt tinh huyết cho ngươi, như thế nào?"
Đương nhiên trao đổi vậy là nó lỗ nặng.
Mất đi tinh huyết thì thực lực của nó sẽ giảm sút mạnh.
Mấu chốt là, nó sắp chết đói tới nơi rồi, không có Nguyên Khí dịch bổ sung, không sớm thì muộn nó cũng sẽ trở thành một bộ xương khô, đến lúc đó thực lực mạnh mẽ thì cũng để làm gì?
Tô Vũ liếc mắt lườm nó một cái, qua loa đáp: "Rồi, rồi, nói sau đi! Tinh huyết Đằng Không thì ta lại không dùng được, bọn gia hỏa các ngươi, thực lực mạnh như vậy, không có tên Vạn Thạch nào ở đây. Đằng Không? Ngươi muốn ta no bạo đúng không, quả nhiên không có lòng tốt!"
". . ."
Toản Sơn ngưu ủy khuất chết mất!
Má nó, thực lực của ta mạnh là lỗi của ta sao?
Chính ngươi quá yếu, ta có biện pháp nào.
"Ngươi. . . Ngươi có thể đem ra ngoài bán, sau đó mua tinh huyết Vạn Thạch!" Toản Sơn ngưu hấp tấp hiến kế: "Ta là Đằng Không cảnh, bán đi thì ngươi sẽ đổi được 10 giọt tinh huyết Vạn Thạch cảnh."
Tô Vũ nghe xong lời này, trong nháy mắt liền tỉnh ngộ!
Hắn nhịn không được, quay đầu nhìn chằm chằm con trâu kia, kinh ngạc nói: "Thì ra ngươi còn có đầu óc như thế."
". . ."
Toản Sơn ngưu rất muốn khóc theo Bạch Ly!
Đây không phải là tư duy cơ bản sao?
Nếu ta thật sự ngu xuẩn thì ta tu luyện được đến Đằng Không bằng cách nào?
Chính ngươi là kẻ ngốc lại còn trách ta quá thông minh?
Tô Vũ không nữa nói, cho Toan Nghê ăn hai giọt Nguyên Khí dịch, Toan Nghê cảm động muốn khóc.
Hạnh phúc a!
So sánh với những tên khác, ta thật sự quá hạnh phúc!
Hai giọt Nguyên Khí dịch!
Công pháp kia, tặng Tô Vũ quá đáng giá.
Trước sau nhiều thêm 4 giọt Nguyên Khí dịch!
Thiên giai trung đẳng công pháp, đổi bằng 4 giọt Nguyên Khí dịch. . . Nghĩ đi nghĩ lại, Toan Nghê cũng muốn khóc theo Toản Sơn ngưu và Bạch Ly.
Từ lúc nào mà Thiên giai võ kỹ đã rẻ mạt như vậy rồi?
Tô Vũ đương nhiên không quan tâm bọn chúng nghĩ gì, cho 6 đứa ăn xong Nguyên Khí dịch thì hắn liền thông báo: "Sắp tới ta muốn bế quan tu luyện. . ."
Lời này vừa nói ra, dồn dập tiếng hít khí lạnh vang lên.
Bế quan?
Ngươi muốn bế quan bao lâu?
Bạch Ly kinh hãi, vội vàng lên tiếng: "Tô Vũ đệ đệ, không, Tô Vũ ca ca, ta. . . Ta. . . Ta dùng tinh huyết đổi Nguyên Khí dịch, không, không, công pháp hay võ kỹ đều có thể, thực sự không được nữa thì ta. . . Ta dùng công pháp trấn tộc của ta để trao đổi, ngươi giao nó cho học phủ của các ngươi, tối thiểu sẽ được ban thưởng mấy ngàn điểm công huân. . ."
"Ta không xen lẫn ý chí lực vào, chỉ đơn thuần là một bản công pháp thôi. . ."
Tô Vũ sờ sờ cằm, có chút ý động nói: "Một bản công pháp không xen lẫn ý chí lực sao?"
Nghe không tệ!
Coi như mình không cần, nộp lên học phủ, hẳn là cũng có ban thưởng?
Học phủ đã có mấy bản công pháp của các chủng tộc ở đây chưa?
Có thể có, cũng có thể không.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ mở miệng đáp: "Vậy các ngươi đều đưa cho ta một ít công pháp của chủng tộc nhà các ngươi đi, ta đi nộp lên học phủ cho bọn họ nhìn, nếu được ban thưởng. . ."
Tô Vũ ngừng một thoáng rồi mới nói tiếp: "Nếu học phủ ban thưởng cho ta 100 điểm công huân, ta liền thêm cho các ngươi một giọt Nguyên Khí dịch, nếu như không ban thưởng cho ta. . . Thật có lỗi, Nguyên Khí dịch của ta cũng không phải gió lớn thổi tới!"
Vài vị Đại Yêu lòng tràn đầy bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng!
Hỗn đản kia, Nguyên Khí dịch là của Hồng Đàm chứ đâu phải của ngươi?
Thôi thôi, là của ai cũng không quan trọng, hảo hán nhịn được trước mắt, không thể không nói, chiêu này của Tô Vũ đủ hung ác.
Giao cho học phủ!
Hắn không muốn lấy ý chí chi văn mà muốn lấy công pháp đưa cho học phủ, thế thì cho dù mấy đại yêu ở đây có tính toán gì, chỉ cần Tô Vũ không đích thân tu luyện thì hiển nhiên không tính kế hắn được.
Ảnh Tử rầu rĩ lên tiếng: "Nhân tộc cùng chúng ta giao chiến nhiều năm, đại bộ phận công pháp của ta các ngươi đều có, coi như nộp lên trên, cũng chưa chắc có ban thưởng, chúng ta cũng biết điểm công huân đại biểu cho cái gì, Văn Minh học phủ sẽ không cho ngươi nhiều như vậy."
Tô Vũ cười nói: "Phải không? Vậy liền viết nhiều vào, coi như bọn họ đã có, nhưng các ngươi viết thêm những điểm điểm do chính mình lý giải vào, này không phải tốt hơn sao? Bản tộc các ngươi tự mình lý giải công pháp chắc chắn phải sâu sắc hơn so với chúng ta. Các ngươi muốn hố người nào, đừng hố ta là được, học phủ có một đống Sơn Hải, các ngươi cứ hố cả đám bọn hắn đi!"
Vài vị Đại Yêu lần nữa lâm vào tuyệt vọng!
Nói nhảm, Sơn Hải cảnh dễ bị lừa chắc?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất