Chương 442: Ta Không Quản Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết
Vạn Thiên Thánh giống như biết rõ bọn họ sẽ phản đối, ông thản nhiên nói: "Kỳ thật ta đang nghĩ, Đa thần văn nhất hệ chuyên dung hợp thần văn, hình thành thần văn chiến kỹ! Nếu như để bọn họ tu luyện thần văn của các chủng tộc nhỏ yếu, hoặc là dứt khoát tu thần văn của nhân tộc, liệu cuối cùng bọn họ có hi vọng dùng toàn bộ thần văn chiến kỹ trở thành Vĩnh Hằng thần văn không?"
Vạn Thiên Thánh nghiêm mặt nói: "Đơn thần văn nhất hệ, tu luyện thần văn đều là phân tán, dù cho có hình thành hệ thống thì cũng không thể tạo thành chiến kỹ! Vả lại Đơn thần văn nhất hệ vì muốn mạnh mẽ nên nhất định phải tu luyện cường tộc thần văn, mà Đa thần văn nhất hệ thì khác, bọn họ có thể dùng việc dung hợp đa thần văn để giải quyết vấn đề thần văn của các chủng tộc nhỏ yếu. . ."
Vạn Thiên Thánh còn chưa dứt lời thì Trịnh Ngọc Minh đã nhíu mày cắt ngang: "Phủ trưởng, ý của ngài là chúng ta lại quay trở về tháng thái nâng đỡ Đa thần văn nhất hệ sao? Chỉ vì một chút suy đoán hư vô mờ mịt, chưa chắc có khả năng thành công ấy, mà lại muốn tiêu hao hàng loạt tài nguyên? Làm vậy có thể nuôi dưỡng được mấy tên vô phương tấn thăng tầm thường? Cái gọi là thần văn chiến kỹ, vốn là nhiều cái thần văn dung hợp, làm sao có thể hoàn toàn hình thành làm một thể? Điểm này dù cho là phủ trưởng đời thứ năm thì cũng không làm được!"
Vạn Thiên Thánh yên lặng.
Trịnh Ngọc Minh lại nói tiếp: "Người khác không nói, Hồng Đàm xem như có thiên phú, có đúng không? Ông ta đã tu luyện thần văn chiến kỹ rất nhiều năm, ngài hỏi lão Hồng xem, ông ta hiện tại đã phá được những thần văn của chủng tộc Thần Ma đó chưa, ông ta có thể dùng thần văn chiến kỹ dung hợp làm một thể hay không, có thể toàn lực tấn thăng làm Vĩnh Hằng thần văn hay không?"
Vạn Thiên Thánh trầm mặc một hồi, một lát sau mới nói: "Thử một chút xem sao! Đa thần văn nhất hệ năm nay không phải đã chiêu thu một vị tân sinh sao? Nếu ta không nhầm thì hắn vẫn chưa phác họa ra thần văn của Thần Ma chủng tộc, cứ quan sát tình huống của hắn một chút rồi lại nói, ta sẽ cùng Trần Vĩnh và Bạch Phong bàn lại chuyện này, thử nghiệm khiến cho hắn không phác họa ra thần văn của Thần Ma chủng tộc xem sao. . ."
Lời này vừa nói ra, Ngô Nguyệt Hoa đã cau mày phản bác: "Phủ trưởng, một khi thất bại, học viên đó tám chín phần mười là sẽ bị phế đi! Ta biết tân sinh của bọn họ tên là Tô Vũ, là một đứa nhỏ có thiên phú rất tốt, nếu chỉ vì suy đoán của ngài mà liền dùng hắn làm vật thí nghiệm, không cho hắn phác họa Thần Ma thần văn, chỉ cho phép hắn phác họa nhân tộc thần văn cùng thần văn của các chủng tộc yếu kém, vậy thì sau này cùng giai đa thần văn nhất hệ chẳng phải liền biến thành trò cười rồi sao?"
Vạn Thiên Thánh trầm giọng nói: "Cũng nên có người thí nghiệm thử. Ta sẽ trưng cầu ý kiến ý kiến của hắn một phen, nếu Tô Vũ không đồng ý thì ta sẽ nghĩ biện pháp để người khác thử một chút, nếu vẫn không được, vậy liền để Vạn Minh Trạch hủy bỏ thần văn hiện có, cho nó đầu quân qua Đa thần văn nhất hệ thử nhìn một chút!"
Mọi người nghe vậy liền nhíu mày.
Lần này Trịnh Ngọc Minh không nhiều lời phản bác. Bởi vì nếu ép buộc Tô Vũ một mực phác họa thần văn của nhân tộc hoặc chủng tộc yếu kém. . . Như thế chính là chuyện tốt.
Tám chín phần mười cứ như vậy phế bỏ!
Còn về phần Tô Vũ không đồng ý, vậy cũng không quan hệ, nếu đã không có cách nào chứng minh thần văn chiến kỹ của Đa thần văn nhất hệ có thể toàn thể tấn thăng Vĩnh Hằng, vậy thì học phủ cũng sẽ không đổ dồn tài nguyên lên hệ của bọn họ nữa, bởi vì đó là việc làm không có lời.
Ngô Nguyệt Hoa muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút rồi quyết định không nhiều lời ở đây nữa.
Được rồi, quay đầu lại hỏi bọn họ xem.
Nếu Tô Vũ tự mình không đáp ứng, ai cũng không có cách nào ép buộc hắn, chính hắn muốn phác họa ra thần văn nào, những người khác cũng không thể xen vô.
"Mặt khác, Tàng Thư các bên kia. . ." Vạn Thiên Thánh trầm ngâm một hồi, mở miệng nói: "50 năm trước, vạn tộc nguyên bản còn có bao nhiêu, ta sẽ cho người làm thống kê rõ ràng, tốt nhất là những nguyên bản đã tồn tại từ 60 năm trước, ta lo lắng những nguyên bản sau này đã bị bọn chúng động tay động chân. Về sau, một vài thiên tài đỉnh cấp, tốt nhất là hãy dùng số nguyên bản từ 60 năm trước để phác họa thần văn đi!"
Lời này vừa nói ra, không ít người tâm tư chuyển động.
Cổ lão nguyên bản, giá trị không nhỏ.
Nếu như đúng là các nguyên bản vạn tộc sau này thật sự có vấn đề, vậy thì có phải là dùng số Cổ lão nguyên bản kia sẽ có thể tránh đi được hết tất cả những thứ nguyền rủa?
Ánh mắt Trịnh Ngọc Minh lóe lên một cái, cấp tốc lên tiếng: "Nếu tin tức là thật, vậy thì giá trị của số Cổ lão nguyên bản kia liền tăng lên rất nhiều! Tàng Thư các sẽ trở thành địa phương trọng yếu nhất, thậm chí ngang hàng so với khu vực Bí Cảnh. Trần Vĩnh dù sao cũng chỉ là Lăng Vân, phủ trưởng, ta cảm thấy. . ."
Vạn Thiên Thánh khoát khoát tay, thản nhiên ngắt lời ông: "Cái này về sau lại nói! Cuối năm chỉ cần Trần Vĩnh thông qua sát hạch thì chức vụ Quán trưởng vẫn như cũ là y! Đừng quên, phần lớn Cổ lão nguyên bản trong Tàng Thư Các đều là do mấy đời cường giả lưu lại, khi đó. . . Học phủ vẫn là Đa thần văn nhất hệ đấy!"
Trịnh Ngọc Minh cau mày, không cho là đúng, "Học phủ là cả Nhân tộc, là toàn bộ Đại Hạ phủ, cũng là tất cả chúng ta, không thể bởi vì lúc trước Chấp Chưởng giả là người của Đa thần văn nhất hệ liền nói học phủ là bọn hắn a?"
Vạn Thiên Thánh hơi mất kiên nhẫn, ông gạt đi: "Ta đã nói, hết thảy theo quy củ mà làm việc! Quy củ vẫn còn đó, cứ dựa theo quy củ đi. Loại bỏ Đa thần văn nhất hệ là quy củ, Đơn thần văn nhất hệ cường đại lên là quy củ, Trần Vĩnh có làm Quán trưởng hay không, cũng đã có quy củ phán quyết. Trịnh Các lão, nếu như ngươi không muốn tuân theo quy củ. . . Chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm Hồng Đàm cùng ngươi luận bàn một phen?"
Lời này nói ra, sắc mặt Trịnh Ngọc Minh đỏ bừng, trong nháy mắt không nói gì nữa.
Hồng Đàm chính là cường giả Sơn Hải bát trọng đỉnh phong.
Dù cho sư phụ ông ta là Chu Minh Nhân cũng đều không nắm chắc áp chế được Hồng lão, thực lực như ông hiển nhiên càng không có khả năng đi khiêu chiến Hồng Đàm.
Vạn Thiên Thánh đứng dậy, "Mọi người tự mình nhìn xem mà xử lý đi, tin tức thì ta đã nói cho các ngươi biết! Nếu như có một số người muốn tự phế thần văn thì cũng có thể thử một chút, thế nhưng ta kiến nghị, coi như muốn tự phế thần văn thì cũng không nên tiến hành tại học phủ này, các ngươi đi ra Chư Thiên chiến trường đi, dùng những thần văn các ngươi không muốn lưu lại mà đi giết mấy tên cường giả, như thế thì tới lúc báo hỏng, nhiều ít còn có chút giá trị!"
"Mặt khác, từ hôm nay trở đi, hết thảy vạn tộc nguyên bản từ 50 năm trước ở Tàng Thư các đều cần ghi chép lại đầy đủ, không được tự mình tham ô! Nếu có nhu cầu quan sát nguyên bản thì dù là học viên hay lão sư đều cần điểm tích lũy công huân tương ứng!"
"Cuối cùng, mọi người nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức về vị vô địch ở Thiên Uyên tộc kia đi, còn có, cũng cần quan tâm tới những cường giả am hiểu loại hình nguyền rủa, tìm xong thì báo cáo lên cho ta."
Vạn Thiên Thánh nói vài câu, cất bước đi ra ngoài.
Chờ đi tới cổng, bỗng nhiên ông xoay người lại, khẽ nói đầy ẩn ý: "Muốn đấu thì cứ đấu, muốn tranh thì cứ tranh! Học phủ vẫn luôn khuyến khích các ngươi đấu tranh cùng tiến bộ, chứ không phải để cho các ngươi nội đấu đến nỗi phế đi lẫn nhau. Ai cũng có thủ đoạn riêng. ngươi dùng, ta dùng, cuối cùng không còn quy củ gì hết, Sơn Hải giết Thiên Quân, vậy liền triệt để lộn xộn!"
"Có một số việc ta mặc kệ, không có nghĩa là ta không biết! Quy củ. . . Chỉ cần tuân thủ quy củ, ta sẽ không thèm quan tâm, nhưng nếu có người dám vượt qua ranh giới thì đừng trách ta vô tình!"
Dứt lời, Vạn Thiên Thánh liền cất bước rời đi.