Chương 455: Ta Sắp Hết Tiền Rồi
Người nọ nhìn thẳng về phía Tô Vũ, cả giận quát: "Ta nghe người ta nói, ở giải thi đấu thần văn hôm rồi, ngươi dám công khai sỉ nhục lão sư của ta?"
"Dương Sa!"
"Chuyện gì vậy? Tình huống như thế nào?"
"Y nói Tô Vũ sỉ nhục lão sư của y. Chuyện này ta có biết, hôm thi đấu thần văn, Tô Vũ đã bảo Lưu Hồng trợ giáo là ‘Hy vọng ngài có thể dạy được học sinh của mình có bản lĩnh mạnh như bản lĩnh ở mặt khác của ngài’."
"Bản lĩnh ở mặt khác sao? Ha ha, lời này. . . Ý vị thâm trường nhỉ!"
"Nghĩ gì thế, chẳng qua là nói bản lĩnh không biết xấu hổ của Lưu Hồng mà thôi, còn có thể có cái gì!"
Không ít người quả thật có biết đến việc này, hôm đó ở giải thi đấu thần văn có không ít người tham gia, Tô Vũ hoàn toàn chính xác đã nói qua những lời như thế ở bí văn điện.
Đương nhiên, đó là vì trước đó Lưu Hồng đã gây phiền toái cho Tô Vũ trước.
Bất quá giờ phút này, Dương Sa coi đây chính là lý do chính đáng để gây sự với Tô Vũ, dù sao thì mặc kệ nguyên nhân, chỉ bằng vào mấy lời như vậy đã đủ chứng minh Tô Vũ quả thật có ý nhục nhã Lưu Hồng.
Không ít người nhìn về phía Tô Vũ, trong mắt có chút hiếu kỳ.
Hôm nay có nhiều vở kịch để xem ghê, không uổng công bọn họ tới sớm giành chỗ.
Trịnh Vân Huy vừa xuống đài, nay nghe vậy thì nhìn thoáng qua Dương Sa rồi lại nhìn qua chỗ Tô Vũ, phì cười bảo: "Tô Vũ, tên rác rưởi kia muốn khiêu chiến ngươi à? Ngươi xem có phải ngươi quá vô danh rồi hay không, tùy tiện một tên phế vật mà cũng tự cảm thấy bản thân mạnh hơn so với ngươi? Ta thấy mất mặt thay ngươi rồi đó!"
Sắc mặt Dương Sa trong nháy mắt liền tối sầm.
Y tức tới nỗi thở gấp!
Trịnh Vân Huy, ngươi dám làm nhục ta như vậy?
Mà Tô Vũ lúc bấy giờ mặc y phục trắng toát phiêu dật, vẻ ngoài hiền hậu chất phác, nghe người ta khiêu khích mình thì cũng chỉ khẽ cau mày, lễ độ phản bác: "Vị này là Dương học trưởng? Ngươi nói ta sỉ nhục Lưu lão sư thì có vẻ hơi quá rồi. Khúc mắc giữa ta và Lưu lão sư, nên biết đều đã biết, nên hiểu rõ cũng đều đã hiểu! Ta chỉ là một tân sinh, sẽ vô cớ đi đắc tội một vị trợ giáo sao?"
Dương Sa không quan tâm tới Trịnh Vân Huy, lại càng không để ý tới những lời giải thích của Tô Vũ, y lạnh lùng nhìn về phía hắn, "Một ngày vi sư cả đời vi phụ, tại học phủ, lão sư chính là phụ mẫu của học viên. Lão sư cùng ngươi ở giữa đúng sai như nào, ta không cần biết, ta chỉ biết là, ngươi không phải nói ngươi muốn lãnh giáo một chút thực lực của đồ đệ lão sư sao? Ta đây thành toàn ngươi, lên đài!"
Y chính là người như vậy, Lưu Hồng đúng cũng tốt, mà sai cũng chẳng sao, y không quan tâm, bênh người thân bất chấp đạo lý, đó là quan điểm của riêng y.
Đơn thần văn nhất hệ vốn luôn đối đầu với Đa thần văn nhất hệ, dù Lưu Hồng thật sự gây chuyện thì đó cũng là việc bình thường.
Tô Vũ chỉ nhìn y chằm chằm, không buồn lên tiếng.
Dương Sa cười lạnh, mỉa mai: "Bên ngoài không phải nói ngươi ái tài lắm sao? Bảo ngươi nghèo túng, thiếu tiền lắm mà. Ha, người từ Nam Nguyên tới, kinh tế khó khăn là chuyện rất bình thường! Lên đài đi, thắng ta, ta cho ngươi 100 điểm công huân, thua thì không cần đưa ta bất kỳ vật gì, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi lão sư của ta là được."
"Quỳ xuống xin lỗi lão sư ngươi?" Tô Vũ nhíu mày, nhìn về phía đối phương, khẽ cười nói: "Nói xin lỗi thì cũng được thôi, nhưng bảo ta quỳ xuống? Quên đi! Dương học trưởng, ta không trêu chọc gì tới ngươi, ngươi cũng đừng hòng khi dễ ta, ngươi khẳng định muốn tìm ta gây phiền toái sao?"
"Nói nhảm nhiều quá, ngươi có lên đài không?"
Dương Sa tức giận!
Vừa mới rồi Hạ Hổ Vưu nói với y những lời kia khiến y cực kỳ nóng mặt.
Tô Vũ quá mức càn rỡ!
Thế mà hắn dám ở trước mặt mọi người nhục nhã sư phụ của mình, nhục nhã chính mình, đáng hận!
Đương nhiên, Dương Sa cũng có chút tính toán riêng.
Thừa dịp những người khác còn chưa lên đài tranh tài, y trước thắng Tô Vũ, như vậy dựa theo quy tắc là y có thể điền tên mình vào Bách Cường bảng, trở thành một trong 99 học viên Bách Cường.
Bất quá vì Tô Vũ vẫn chưa phải là học viên Bách Cường, nên phương thức trục lợi này của y không được hưởng quyền lợi nghỉ ngơi 3 ngày, từ chối khiêu chiến như Trịnh Vân Huy.
Sau đó, nếu như có người khiêu chiến Dương Sa thì y bắt buộc phải lên đài, thắng mới có thể bảo trì tên mình trong danh sách.
Nhưng y đã nghĩ kỹ rồi, coi như cuối cùng rớt xuống cũng chẳng sao, tới lúc đó ít nhiều gì thì trên lý lịch của y cũng sẽ nhiều hơn một nét bút, ghi là: từng là học viên Bách Cường bảng, bài danh vị trí thứ 99!
Như vậy đã đủ!
Mượn cơ hội này khiêu chiến Tô Vũ thì sẽ không ai cùng y tranh đoạt, lý do nhục nhã lão sư của mình, thù này rõ sâu, y khiêu chiến Tô Vũ là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý!
"100 điểm công huân. . ."
Trong lòng Tô Vũ thầm tính toán một thoáng, vẫn được, không tính là ít, có cơ hội kiếm tiền thì cứ kiếm vậy.
Tô Vũ không nói gì, ra vẻ miễn cưỡng, bất đắc dĩ chậm rãi đi lên lôi đài.
Đám người Vạn Minh Trạch thấy vậy thì trong nháy mắt liền dậy lên hứng thú, không chỉ đám bọn hắn, mà đoàn người phía ngoài cũng vây lại gần lôi đài nhiều hơn. Hoàng Khải Phong và đám bằng hữu của gã cũng vội vàng hướng tới lôi đài, dồn dập nhìn về phía Tô Vũ.
Cũng tốt, để Dương Sa đi thử trước xem sao.
Mặc dù Dương Sa trước đó đã từng khiêu chiến học viên Bách Cường bảng rồi bại trận, nhưng dù sao y cũng là kẻ có thực lực, có thể được xem như một trong số những người mạnh nhất bên ngoài Bách Cường bảng.
Tô Vũ coi như thiên phú mạnh hơn nữa, nhưng hắn cũng chỉ vừa nhập học có 2 tháng, chẳng lẽ còn thật sự có thể mạnh hơn Dương Sa?
Hoàng Khải Phong ác ý mỉm cười, thản nhiên nói: "Thua thì chứng tỏ hắn chính là phế vật! Thắng thì vừa vặn hắn có thể tiến vào Bách Cường bảng, rất tốt, ta còn đang hi vọng tiểu tử đó có thể thắng đây."
Thắng mới tốt!
Nếu thua thì Tô Vũ sẽ không vào được Bách Cường bảng, ngược lại không dễ chơi!
Cách đó không xa, Trần Khải nhíu mày nhìn về phía Tô Vũ.
Nếu Tô Vũ thắng. . . Hắn chắc chắn sẽ gặp phiền toái lớn!
Nhưng nếu Tô Vũ thua. . . Y lại thật lòng không cam tâm.
Tô Vũ thua thì chứng tỏ thực lực hắn không bằng Dương Sa, mà Trần Khải và Dương Sa trước đó đều đang chuẩn bị khiêu chiến học viên Bách Cường bảng, thực lực sàn sàn với nhau, Tô Vũ thắng chính mình lại bại bởi Dương Sa, vậy thì y còn đâu mặt mũi để nhìn người nữa.
Phải biết, việc Tô Vũ thắng y đã là chuyện của một tháng trước.
. . .
Thời khắc Tô Vũ bước chân lên lôi đài, trong lòng không khỏi có cảm giác xốn xang khó tả.
Hai tháng!
Lôi đài Bách Cường bảng!
So với mục tiêu hắn đặt ra trước đây còn nhanh hơn, cảm tạ Đơn thần văn nhất hệ đã cung cấp cho ta hàng loạt tài nguyên, thật sự vô cùng cảm tạ các ngươi.
Hi vọng hôm nay ta có thể thu hoạch càng nhiều.
Dù sao, ta cũng sắp hết tiền rồi.