Chương 462: Trăm Phần Trăm
Thắng!
Tô Vũ thắng, đánh bại Lưu Hạ xếp hạng 84, có vẻ hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Như vậy đã thắng!
Thiên Quân cửu trọng!
Nguyên khí vô cùng tinh khiết, thân thể mạnh mẽ, thậm chí áp chế Lưu Hạ.
Dù ý chí lực không quá mạnh, nhưng rất nhiều người đã nhìn ra hắn đã đạt đến 60% trở lên, lại còn nắm giữ thần văn nhị giai và rất nhiều thần văn khác. Ý chí lực cực kỳ vững chắc!
Dù Lưu Hạ bùng nổ thần văn cũng không có cách nào chấn động biển ý chí của Tô Vũ.
Cái tên này còn là người sao?
Hắn không phải tân sinh sao?
Tân sinh lần này có ai có thể địch nổi hắn chứ?
. . .
Bên kia, sắc mặt Vạn Minh Trạch triệt để trở nên ngưng trọng.
Hồ Thu Sinh hít sâu một hơi, Hạ Thiền nắm chặt nắm đấm, cắn môi, trong mắt tràn đầy chiến ý cùng sự không cam lòng!
Tất cả mọi người không phục!
Nhưng dù không phục, bọn họ cũng biết Tô Vũ đã dẫn trước bọn họ!
Chiến ý trong lòng bọn họ tăng cao!
Vài vị yêu nghiệt, kể cả Trịnh Vân Huy, giờ khắc này đều không nói lời châm chọc gì, người người chiến ý hừng hực!
Có vài vị học viên cũng tình cờ đừng cạnh bên mấy vị yêu nghiệt tân sinh năm nay, chịu không nổi chiến ý ồ ạt phóng ra từ bọn họ, mau chóng dồn dập tránh đi.
Mọi người nhìn lên trên lôi đài.
Trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm, Tô Vũ thật đáng sợ!
Giả Danh Chấn nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn mấy người Vạn Minh Trạch, ông bỗng cười rộ lên.
Rất có ý tứ!
Còn cần chúng ta kích thích nữa không?
Mấy tiểu tử kia sắp nổ tung rồi kìa!
Hôm nay tiểu tử Tô Vũ này biểu hiện xuất sắc như thế, mấy người Vạn Minh Trạch kìm nén được thì mới là kì quái.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đợi lát nữa khi Tô Vũ kết thúc chiến đấu, chắc chắn sẽ có người xui xẻo rồi.
Bách Cường bảng, sắp xáo trộn rồi!
. . .
Trên đài, Tô Vũ vẫn như cũ, áo trắng như tuyết.
Giờ khắc này không còn ai cảm thấy hắn trẻ tuổi nữa.
Hắn là cường giả!
Tối thiểu là cường giả tuyệt đỉnh trong thế hệ đồng lứa!
"Lưu học trưởng. . ."
Tô Vũ nhìn về phía Lưu Hạ, Lưu Hạ lắc lắc đầu, giãy dụa đứng lên, tầm mắt còn có chút choáng váng, lồng ngực đau nhói dữ dội chứng tỏ xương sườn y đã gãy rồi.
Nhìn Tô Vũ, Lưu Hạ đột nhiên trào phúng cười một tiếng.
Ai là phế vật đây?
Y không thừa nhận mình là phế vật! Vậy thì Tô Vũ thật sự là thiên tài, hắn giỏi hơn chính y quá nhiều!
Bạch Phong nhận hắn là có đạo lý.
Đệ tử như vậy, có người nào không muốn thu nhận chứ?
"Ta thua!"
Lưu Hạ nhếch miệng miễn cưỡng cười một tiếng.
"Thua trong tay kẻ khác, ta không phục! Một đám già đời mà thôi, tu luyện nhiều hơn ta mấy năm, ta có thể nhanh chóng vượt qua bọn họ!"
"Mà thua ngươi. . ." Lưu Hạ có chút cảm giác bi ai, "Ta phục!"
Không có lý do gì không phục!
Tuổi tác nhỏ hơn mình, thời gian tu luyện ngắn hơn, tài nguyên cũng chưa chắc so được với mình, không có gia thế, không có bối cảnh, lại bị Đơn Thần Văn hệ chèn ép.
Nếu như vậy còn không phục thì y phục được người nào?
Lưu Hạ lảo đảo quay người rời đi, "Thắng Hoàng Khải Phong đi, gã chỉ là phế vật, ngươi thua gã, ta mới không phục!"
Nơi xa, Hoàng Khải Phong không rảnh tính sổ với y.
Gã nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt ngưng trọng.
Thiên Quân cửu trọng!
Thần văn nhị giai!
Tô Vũ hạ gục Lưu Hạ không có chút yếu tố may mắn nào, Lưu Hạ đã toàn lực ứng phó mà vẫn bị đánh bại dễ dàng.
Rõ rang Tô Vũ còn mạnh hơn biểu hiện hiện tại!
. . .
"Tô Vũ thắng!"
Triệu Minh kinh ngạc đến ngây người, mà ánh mắt vị nghiên cứu viên trẻ tuổi vừa tới ban nãy cũng cổ quái nhìn về phía Tô Vũ.
Thắng ư?
Lại còn có cảm giác Tô Vũ chưa dùng hết toàn lực đã thắng!
Dùng hết toàn lực không phải biểu hiện này!
Thế mà hắn thật sự đánh bại Lưu Hạ, chỉ hai tháng, hiện tại hắn muốn khiêu chiến Hoàng Khải Phong không phải là nằm mơ, mà là sự thật.
Tô Vũ không quan tâm, hắn giơ tay lên hỏi: "Ta muốn nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó khiêu chiến Hoàng Khải Phong hạng 71, lão sư, vậy có được không?"
"Được!" Triệu Minh cười ha hả nói: "Đương nhiên là được! Cho dù ngày mai tái chiến cũng được, tiêu hao lớn như vậy, nghỉ ngơi nửa giờ chắc gì đã khôi phục, tên kia còn chiếm tiện nghi của ngươi đó!"
Dưới đài, Hoàng Khải Phong không nói một lời.
Đợi hắn khôi phục là bình thường.
Giờ phút này gã mà dám nói ‘không’, toàn trường sẽ mắng chết gã.
Chiến đấu hai trận liên tiếp, nghỉ ngơi một hồi thì tính là gì.
Triệu Minh nhìn về Lưu Hạ phía xa, hô: "Lưu Hạ, ngươi bị thương quá nặng, lão sư giúp ngươi trị liệu!"
Dứt lời, thân ảnh lóe lên đuổi kịp theo y.
Bị thương thì phải chữa chứ!
Tiểu hài tử làm loạn, không biết là bị thương không được đi lung tung à, xương cốt lệch vị thì làm sao bây giờ?
. . .
Tô Vũ đi xuống khỏi lôi đài, chọn một chỗ trống ngồi xếp bằng.
Một giọt Nguyên Khí dịch bị hắn hấp thu tiêu hóa nhanh chóng.
Kỳ thật hắn tiêu hao không lớn, nhưng muốn đối phó với Hoàng Khải Phong thì hắn phải khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, hắn phải trừng trị gã thật tốt!
Một lát sau, có một người đi đến bên cạnh hắn.
Lần này Ngô Lam không dùng lỗ mũi nhìn hắn nữa, nàng ngồi xổm xuống, tò mò quan sát.
"Cửu trọng à?"
"Ta nói này, sao lúc đó ngươi lại gạt ta?"
"Nào có." Tô Vũ khẽ cười nói: "Từ trước tới giờ ta không hề nói dối, lúc ngươi hỏi ta tang lên mấy trọng rồi, ta nói, sáu!"
"Thì sao?" Ngô Lam xụ mặt.
"Thiên Quân tam trọng tăng lên lục trọng, cho nên là cửu trọng!"
Ngô Lam gật gật đầu, hóa ra hắn đã sớm nói cho ta biết!
Nàng không nói thêm nữa, đứng dậy, lần nữa khôi phục trạng thái dùng lỗ mũi nhìn hắn, "Đánh bại họ Hoàng kia đi, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải người xấu thì là tiểu nhân!"
Tô Vũ phì cười, không nói gì.
Một lát sau, Hạ Hổ Vưu bu lại, "Có nắm chắc không?"
Tô Vũ nhìn cậu một cái, ánh mắt lấp lánh nói: "Không!"
"Đừng đùa!"
"Phiên giao dịch vừa rồi lời không?"
"Không, chỉ lời một chút thôi. . ."
"Ngươi nghĩ ta không thấy chắc?"
Nụ cười trên mặt Tô Vũ như gió xuân ấm áp, thanh âm trầm thấp, "Vừa rồi ngươi mở bàn cược, chỉ sợ người đặt ta thắng không nhiều đi! Giờ cũng vậy, dù ta biểu hiện có vẻ rất mạnh, nhưng Hoàng Khải Phong càng mạnh hơn! Ta không đặt cược, chia ta ba phần, bằng không ngươi có tin ta tìm người cược ta thua, xong ta nhận thua không?"
". . ."
Hạ Hổ Vưu rầu rĩ: "Ngươi không sợ mất mặt à?"
"Không sợ, ta thua cũng không mất mặt, thắng tiền là được!"
"Ngươi. . ."
Hạ Hổ Vưu phiền muộn!
Tô Vũ thấp giọng nói: "Ngươi đi tìm đám người Hoàng Khải Phong dụ cược đi! Dễ kích thích quá mà không phải sao? Gã có sợ thua ta không? Nếu không sợ, chẳng lẽ gã không muốn kiếm tiền sao? Đám bọn họ cũng có không ít người đâu!"
"Nói nhảm, ta biết rồi, ta là hỏi ngươi có nắm chắc hay không, hắn là Vạn Thạch cảnh đấy, ngươi thật sự có thể thắng à?"
"Trăm phần trăm!"
"Ngươi nói. . ." Hạ Hổ Vưu cắn răng đáp: "Được, ta tin người. Ta đây cược một lần. Ta đi tìm bọn họ, nếu ngươi thua, bọn họ cược nhiều, vậy ta liền xong đời!"
"Yên tâm đi!"
Dứt lời, Tô Vũ thấp giọng nói: "Sẽ không bị người quét bàn chứ?"
"Miệng quạ đen, làm sao có thể!" Mắng xong, Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng đến gần như không thể nghe thấy: "Không sợ, đặt cược của ta đều viết phiếu nợ! Xem như cho bọn họ vay, dù học phủ tới quét thì ta cũng có thể lấy cớ, nói là cho bọn họ mượn! Nếu cược thua, ta cầm giấy vay nợ đòi tiền về. . ."
"Không sợ bọn họ không trả à?"
"Thôi đi, ngươi cho rằng mọi người đều là kẻ không cần mặt mũi giống ngươi chắc?"
Hạ Hổ Vưu thấp giọng: "Càng là thiên tài thì càng tự ái, càng là gia tộc lớn thì lại càng xem trọng mặt mũi. Nhiều người nhìn như vậy, bọn họ không biết xấu hổ mới là lạ. Nếu dám chơi xỏ ta, ngươi cho rằng ta dễ trêu đấy à? Thiên tài nhận nợ, cường giả nhận nợ, đám không nhận nợ chỉ có kẻ yếu, có tin ta ngày ngày thu thập bọn họ hay không?"