Chương 461: Tô Vũ Đối Đầu Lưu Hạ
Triệu Minh nói rõ quy tắc rồi nhìn về phía hai người, tuyên bố: "Bắt đầu đi!"
Dứt lời, tiếng nổ vang lên!
Một con rồng lao đến! Nguyên khí bùng nổ, sát khí lao thẳng đến khiếu huyệt của Tô Vũ, quấy nhiễu nguyên khí.
Chân Tô Vũ chạm đất, xê dịch tránh đi.
"Chết đi."
Một tiếng rống kìm nén vang lên, ý chí lực của Tô Vũ như thể bị thứ gì đó đánh mạnh vào.
"Chết. . . Chết. . . Chết. . ."
Trong đầu như có một vị Ma Thần không ngừng gào thét, tiếng chém giết truyền đến làm chấn động biển ý chí của hắn.
Thần văn!
Thần văn Ma tộc!
Trong nháy mắt Tô Vũ đã có phán đoán, Lưu Hạ toàn lực ứng phó, y không do dự chút nào, thần văn võ kỹ đồng thời bùng nổ.
"Giết!"
Thần văn chữ “Sát” bùng nổ, sát khí ngút trời, trong nháy mắt đã làm ảo ảnh Ma Thần vỡ nát.
Mà giờ khắc này trường thương đã áp sát.
Thương chưa đến nhưng bá khí vô song, thương khí tung hoành đã đâm vào khiếu huyệt Tô Vũ
Khiếu huyệt của Tô Vũ chấn động.
Ầm ầm một tiếng!
Tiếng nguyên khí nổ mạnh truyền ra, trên thân Tô Vũ phát ra hào quang nhàn nhạt, nguyên khí thâm hậu trực tiếp triệt tiêu cương khí.
Tô Vũ đột nhiên ra tay, nguyên khí bùng nổ, trường thương bị hắn đập chếch hẳn sang một bên.
Lưu Hạ trở tay quét thương trở lại.
Ông!
Không khí bạo liệt, nổ tung, thanh âm bén nhọn chói tai.
Không những thế, thần văn chữ "Tử" của đối phương bùng nổ lần nữa, từng tiếng hò hét quanh quẩn chấn động bên trong biển ý chí của Tô Vũ, khiến Tô Vũ có chút phập phồng không yên.
Thần văn có khả năng quấy nhiễu!
Nếu ý chí lực nhỏ yếu, khi thần văn ấy bùng nổ chỉ sợ sẽ trực tiếp chấn động biển ý chí của kẻ địch, khiến kẻ địch không thể dùng thần văn.
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, văn binh xuất hiện!
Sấm sét vang trời!
Hắn chém xuống một đao.
Một tiếng bịch vang lên, trường thương chấn động, Lưu Hạ lui lại mấy bước, sắc mặt biến đổi một thoáng, cảm thán khí lực thật lớn, thân thể thật mạnh.
"Hừ!"
Trường thương tan biến trong nháy mắt, Lưu Hạ khẽ quát một tiếng, một thần văn bùng nổ, ngay sau đó, hai tay Lưu Hạ biến thành màu kim ngọc với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
"Giết!"
Lưu Hạ trực tiếp từ bỏ văn binh, dùng tay không tấn công Tô Vũ!
Toái Nguyên!
Tô Vũ nhận ra trong nháy mắt, một chưởng này là thức thứ ba trong《 Phá Thiên Sát 》, Toái Nguyên.
"Chiến!"
Tô Vũ cũng khẽ quát, văn binh trường đao trảm kích, cũng là Toái Nguyên!
. . .
"Thiên Quân hậu kỳ!"
Dưới đài, không ít người hô nhỏ một tiếng.
Tô Vũ là Thiên Quân hậu kỳ.
Toái Nguyên, thức thứ ba của Phá Thiên Sát, chỉ có hậu kỳ mới có thể nắm giữ.
Không phải tên này chỉ là Thiên Quân lục trọng sao?
. . .
"Thất trọng?"
Ngô Lam nháy mắt mấy cái, nàng đột nhiên phát hiện ra mình không cảm thấy buồn, hình như đã quen rồi.
Dù sao nàng cũng không đi nhục thân đạo!
Không sao, đợi ý chí lực của nàng Đằng Không trước, rồi thân thể trực tiếp Đằng Không, khi đó còn có hi vọng đuổi kịp Tô Vũ, không sao hết.
. . .
"Thiên Quân thất trọng?"
Hoàng Khải Phong nhíu mày, nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười, đây là lực lượng của ngươi sao?
Thất trọng không yếu, nhưng cũng chỉ thế thôi!
. . .
Trên đài.
Một kích Toái Nguyên của Tô Vũ bùng nổ, Lưu Hạ tay không đánh tới, ầm ầm một tiếng. Văn binh tiếp xúc tay không.
Nguyên khí nổ tung!
Toái Nguyên, thứ vỡ ra chính là nguyên khí.
Luồng khí xoáy sắc như đao bao phủ hai người.
Tay không của Lưu Hạ có thể bám thần văn, giờ phút này chém sắt như chém bùn, không hề kém hơn văn binh, khiến văn binh trường đao bị chấn động truyền ra tiếng vang lanh lảnh.
Đúng lúc ấy, Lưu Hạ đột nhiên cảm thấy hoa mắt.
Lưu Hạ hừ lạnh một tiếng, ý chí lực lập tức bùng nổ, một tiếng nổ vang lên, huyễn cảnh vỡ nát.
Huyễn cảnh vô dụng với gã!
"Cự lực gia thân!"
Gầm nhẹ một tiếng, một lực lượng khổng lồ đột nhiên truyền đến tay Lưu Hạ, hai người thế lực vốn ngang nhau, nhưng lúc này Tô Vũ bỗng cảm nhận được một lực lượng khổng lồ kéo tới khiến thân thể hắn chấn động.
Tô Vũ thở hắt ra, hắn quát lên một tiếng, khiếu huyệt bùng nổ!
108 khiếu huyệt lập lòe hào quang!
"Trở về!"
Trường đao của Tô Vũ cũng truyền ra một lực lượng khổng lồ, ầm một tiếng đẩy lui Lưu Hạ, ngay sau đó, một đạo lôi đình vô thanh vô tức nổ tung trên đầu y.
Lôi đình!
Bóng mờ!
Dùng bóng mờ che lấp lôi đình, Tô Vũ phản kích, lôi đình nổ tung, ầm một tiếng, mãi đến khi chạm đến cơ thể mới truyền đến tiếng nổ.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Lưu Hạ liên tục lui lại, trên đầu tràn đầy máu tươi.
Tóc y nổ khô héo một mảng, vài sợi tóc dựng thẳng tắp, mặt đen như than.
"Ngươi. . ."
Thiên Quân cửu trọng!
. . .
Ầm!
Dưới đài truyền đến từng tiếng va đập thất thố.
Trịnh Vân Huy đụng phải một học viên đằng trước mà không có chút cảm giác nào, gã ngẩng đầu nhìn Tô Vũ, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc và ngơ ngác.
Thiên Quân cửu trọng!
108 khiếu huyệt lập lòe hào quang, vô cùng tỏa sáng.
Tô Vũ. . . đã là Thiên Quân cửu trọng?
Gã hoa mắt ư?
Bên cạnh, miệng Hạ Hổ Vưu há lớn, đùa cậu à?
Mấy người Vạn Minh Trạch cũng trợn mắt há hốc mồm!
Thiên Quân cửu trọng ư?
Không phải nói là hắn mới Thiên Quân lục trọng sao?
Bây giờ Thiên Quân thất trọng thì may ra, nhưng sao hắn đã đến Thiên Quân cửu trọng rồi?
Mà còn thần văn lôi đình của Tô Vũ sao lại có thể hoàn toàn ẩn nấp như vậy được?
Lưu Hạ không phát hiện ra nên giờ bị thương nặng. Thần văn không chỉ ảnh hưởng đến thân thể gã, mà biển ý chí cũng đang rung chuyển!
Thời khắc này, đầu Lưu Hạ vang ong ong, có thể tái chiến hay không cũng khó nói.
. . .
Nơi xa.
Lưu Hồng đang ăn dưa bỗng nhiên ho khan vài tiếng, gã bị sặc.
Gã nhìn về Tô Vũ phía trên lôi đài, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
"Khụ khụ khụ. . . Cửu trọng?"
Lưu Hồng chớp mắt, má, ta cảm thấy ngươi mới thất trọng, cùng lắm là bát trọng mà thôi, tại sao ngươi đã là cửu trọng rồi?
Không chỉ cửu trọng, nguyên khí này. . . mẹ nó, quá tinh khiết! Cảm giác như dừng lại ở Thiên Quân cảnh hơn mười năm, chậm rãi tinh luyện mà thành!
"Bạch Phong hỗn đản có biết không? Sao chưa bao giờ hắn nhắc đến?"
Lưu Hồng cực kỳ kinh ngạc, tiến độ này thật sự quá nhanh rồi.
Gã cắn dưa nhai nuốt, bỗng nhiên gã cảm thấy hơi khó chịu, dựa vào cái gì chứ?
Tại sao tên Bạch Phong ngớ ngẩn kia có thể thu được học sinh có thiên phú như thế?
Muốn tiền không tiền, muốn người không người, muốn đầu óc không có đầu óc, cái gì cũng không có!
Trời xanh ơi, sao có thể không công bằng như thế?
Gã mà có học sinh như vậy thì để gã nuôi đến già cũng được.
Gã lại nhìn Tô Vũ, trong mắt tràn đầy ai oán, mấy học sinh của ta sao không có ai thông minh, biết lừa gạt mấy vạn điểm công huân về cho ta chứ?
Sao không ra mặt cho lão sư đi chà đạp học sinh đối thủ chứ?
Tên Bạch Phong ngớ ngẩn kia bế quan mãi không ra, cái gì cũng không cần quản, học sinh người ta tự cấp tự túc, vì sao học sinh lão tử không làm được?
Lưu Hồng ăn dưa chẳng thấy mùi vị gì!
Gã không phục! Không thoải mái!
Bạch Phong hỗn đản này tại sao không đi chết đi!
. . .
Người khác nghĩ thế nào, Tô Vũ không thèm quan tâm.
Dưới chân hắn khẽ động, thân ảnh lóe lên, văn binh trường đao vun vút chặt xuống!
Lưu Hạ tóc nổ dựng còn chưa hoàn toàn choáng váng, y vô thức xuất ra văn binh trường thương, trường thương lắc một cái bị y nắm trong tay, miễn cưỡng nâng thương đón đỡ!
Oanh!
Tiếng vang thật lớn, trường đao đánh cho trường thương run rẩy không ngừng, khóe miệng Lưu Hạ rướm máu.
"Phóng tới!"
Lưu Hạ hét lên, hai tay hoàn toàn hóa thành màu vàng kim nhưng vẻ mặt y lại ảm đạm, y quét ngang một cái.
Tô Vũ lui lại, trong nháy mắt đã tan biến trước mặt y.
Ngay sau đó trường đao vô thanh vô tức hạ xuống xen lẫn tia sét!
Bịch một tiếng!
Hai tay Lưu Hạ bị đánh cho rách tung tóe, máu chảy ồ ạt.
Lôi đình lại nổ tung, giật cho hai cánh tay cháy xém khô vàng.
Một đao đánh văng trường thương, Tô Vũ đá ra một cước, dù không sử dụng võ kỹ Phá Sơn Hải thì một cước này cũng rất mạnh, trực tiếp đá trúng lồng ngực Lưu Hạ!
Lưu Hạ bay ngược, rơi xuống đất bịch một tiếng.
Y vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không đứng lên được, khóe miệng không ngừng trào máu tươi.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Tô Vũ.
Lưu Hạ im ắng.
Dưới đài im ắng.
Bại!
Lưu Hạ bại!
"Đa tạ!"
Tô Vũ thu đao, chắp tay thi lễ.
Trường bào phiêu đãng, áo trắng như tuyết thậm chí không có nếp uốn, càng đừng nói đến tổn hại.