Chương 467: Vị Trí Thủ Môn
Lúc này Trịnh Vân Huy cũng đã khôi phục trạng thái sôi nổi như ngày thường, gã không ngây người nữa, hào hứng quát: "Lên đi! Triệu Thế Kỳ, mấy người các ngươi còn chờ cái gì? Còn vị trí kìa, khiêu chiến hạng 99 đi, hết rồi là không còn nữa đâu!"
Sau khi khiêu chiến hạng 99, trong 10 hạng xếp chót kia đều đã bị khiêu chiến hết.
Với sự kiêu ngạo của nhóm yêu nghiệt này, hôm nay người bị bọn họ đánh bại một lần rồi vậy thì sẽ không có ai khiêu chiến nữa.
Cho nên, vị trí chỉ còn một!
Hạng 99 tên là Lâm Thanh, để Lâm Thanh tiếp tục thủ môn đi.
Phía dưới lôi đài, Lâm Thanh nghe gã gào lên như vậy thì cực kỳ bi phẫn!
Cái quỷ gì?
Bên cạnh, Ngô Lam dường như có chút tiếc nuối, thầm nói: "Thanh tỷ, thật đáng tiếc, ta cũng muốn lên đài!"
Vì thực lực nàng hơi kém, không thì nàng đã lên đài từ sớm rồi.
Vừa vặn đối thủ là Lâm Thanh, rất tốt.
Lâm Thanh thầm mắng một tiếng, ngươi. . . nếu ngươi lên đài thật thì ta sẽ hơi bị vui đây này.
Nha đầu thối!
Ngươi nói học viên trong lớp các ngươi đều tầm thường, đều là rác rưởi. . .
Đây mà là học viên rác rưởi sao?
Bọn họ là rác rưởi, vậy chúng ta là cái gì?
Trong lúc nàng nghĩ ngợi, bốn vị yêu nghiệt liếc nhìn nhau.
Có lẽ sắp tới chính là một trận tranh Bách Cường bảng cuối cùng trong hôm nay rồi.
Người nào lên?
Mấy người trước đều thắng, nếu bọn họ thua thì quá mất mặt, có đôi khi mặt mũi rất quan trọng, nếu không nắm chắc, lúc này lên đài sẽ rất khó xử!
"Để ta đi!"
Trương Hào cười một tiếng, "Thần Phù hệ chúng ta còn chưa có ai lên đài đâu, không thể để Thần Văn học viện các ngươi tỏa sáng một mình được!"
"Học trưởng hạng 99 lên đài đi!"
Lâm Thanh thầm mắng một tiếng!
Chúng ta không có tên à?
Dù nàng nghẹn khuất, nhưng nhìn thấy đó không phải người Thần Văn hệ, nàng cũng buông lỏng hơn không ít, Thần Phù hệ, thực lực hẳn là không tốt lắm đi…
. . .
Nhưng Lâm Thanh nhanh chóng cảm nhận được cái gì gọi là thần phù oanh tạc!
Trương Hào không dùng thần phù bình thường, mà là thần phù bạo tạc do thần văn của y phân chia ra, Tô Vũ còn từng chịu thiệt lớn, bị oanh tạc đến mức không thể không làm con rùa.
Loại thần phù do thần văn phân chia ra này tiêu hao không lớn.
Trương Hào muốn triền đấu!
Nổ!
Nổ!
Từ đầu tới đuôi chỉ có một chiêu như vậy, không tiếp cận, không võ kỹ, chỉ có nổ!
Thực lực Lâm Thanh không yếu, dù sao lão sư của nàng cũng là trợ giáo thiên tài Ngô Kỳ.
Nhưng gặp phải đối thủ không giảng đạo lý như thế, Lâm Thanh chỉ có một thân vũ kỹ cường đại lại không thể đến gần.
Sau khi bị liên tục oanh tạc hơn trăm lần, Lâm Thanh chóng mặt rơi khỏi lôi đài.
Nàng cũng không biết mình bị nổ bay xuống từ lúc nào…
Trương Hào cũng thở hổn hển lau mồ hôi trên trán, y âm thầm cảm thán vui mừng, may quá, không làm tân sinh mất mặt!
Y suýt nữa đã hao tổn hết ý chí lực rồi.
Khi đó nếu Lâm Thanh tới gần, y liền xong đời.
Thực lực thân thể y không mạnh!
Lâm Thanh mạnh hơn y nhiều lắm, một kiếm đâm tới y sẽ game over.
"May mắn!"
Trương Hào khách sáo một câu, đắc ý mà xuống đài.
Đến lúc này, Lâm Thanh trở lại hạng 100, trở thành thủ môn chính thức của Bách Cường bảng.
Trịnh Vân Huy, Vạn Minh Trạch, Hạ Thiền, Hồ Thu Sinh, Trương Hào, năm người tiến vào mười vị trí cuối trong Bách Cường bảng, riêng Tô Vũ đột phá, xếp hạng 71.
Ngày mùng 3 tháng 10, tân sinh của khóa 350 đã phô diễn một vở kịch chấn động!
Bách Cường bảng, phong vân biến ảo!
. . .
Vở kịch trong ngày hôm nay hoàn toàn hạ màn.
Không ai khiêu chiến nữa, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, không ít người đều cần trở về xử lý mạch suy nghĩ, suy tính tương lai một chút.
. . .
Tô Vũ thấy tình hình kết thúc thì liền chuẩn bị đi tới Tàng Thư các.
Người khác có khả năng lựa chọn quên chuyện vừa rồi, nhưng hắn thì không thể.
Chỉ sợ sau này hắn sẽ gặp phiền toái không nhỏ, Hoàng Khải Phong bị hắn đánh tàn phế, Các lão Đơn thần văn nhất hệ cũng bị trọng thương, nếu như vậy mà bọn họ còn có thể nhẫn, vậy thì Đơn thần văn nhất hệ đúng là thánh nhân.
Có lẽ không ai dám phá quy củ, nhưng nếu lợi dụng quy tắc, Tô Vũ tuyệt đối sẽ gặp phiền toái lớn.
Tô Vũ đang đi thì phía sau, Hạ Hổ Vưu lén lút đuổi theo.
Cậu nhìn chung quanh, chú ý cẩn thận.
Tô Vũ liếc mắt nhìn, Hạ Hổ Vưu thấp giọng nói: "Tô Vũ, ta hoài nghi có người để mắt tới ta! Vừa rồi có người trong đội hộ vệ mật báo, nói học phủ bên kia hình như lại chuẩn bị chơi ta!"
". . ."
Tô Vũ ngây người, ngươi thu mua được đội hộ vệ cơ à?
"Đừng nhìn ta, ta không thu mua!"
Hạ Hổ Vưu giải thích: "Là trưởng bối của ta. . ."
". . ."
Tô Vũ bất đắc dĩ, có khác gì nhau không?
Hạ Hổ Vưu cũng lười nói lí do, đương nhiên là có khác biệt, kỳ thật không phải thu mua, tuy nói quân hộ vệ của học phủ là lực lượng của học phủ, trên thực tế lại là lực lượng của Hạ gia, quân hộ vệ không đơn giản chỉ nghe theo mệnh lệnh của học phủ mà còn tiếp nhận chỉ huy của Hạ gia.
Cậu lười nhiều lời, Hạ Hổ Vưu biệt khuất nói: "Quả nhiên thật sự có lão già không biết xấu hổ để mắt tới ta! Khẳng định là Các lão, ít nhất là một vị! May mà ta thông minh cơ trí, dùng phiếu nợ nói chuyện!"
Cách đó không xa, Giả Danh Chấn "vô tình" đi ngang qua.
Rất tốt!
Ta chính là lão già không biết xấu hổ kia đây!
Hôm nay lười gây chuyện với ngươi, ông phải đi tìm Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh bỗng nhiên ra tay với Trịnh Ngọc Minh, ông phải hỏi tình huống cụ thể xem sao.
Chờ hết bận vụ này, tiểu mập mạp, ngươi chết chắc với ta.
Giả Danh Chấn nhanh chóng rời đi, Hạ Hổ Vưu và Tô Vũ cũng không để ý đến, Tô Vũ lười quản chuyện này, nhỏ giọng hỏi: "Kiếm lời bao nhiêu?"
"Tô Vũ, ngươi quá hung tàn!"
Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi sớm nói ngươi có thể giải quyết trong vòng một phút đồng hồ thì còn có thể kiếm nhiều một chút, không phải ngươi nói ba phút sao?"
"Khiêm tốn chút đi, làm người không thể quá huênh hoang.”
Tô Vũ nở nụ cười hàm hậu, làm người phải khiêm tốn, đương nhiên không thể nói quá chắc chắn.
Nói ba phút, 30 giây định thắng thua là rất bình thường.
Hạ Hổ Vưu im lặng, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi bán võ kỹ thiên giai không?"
". . ."
Tô Vũ liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng.
"Yên tâm, không truyền ra ngoài! Hạ gia có sở thích thu thập đủ loại võ kỹ, nộp lên cho Hạ gia, Hạ gia sẽ phong tồn, giới hạn một vài người đọc. Chỉ cần không truyền ra ngoài, cho dù cường giả truyền thừa võ kỹ còn sống, bình thường cũng sẽ không so đo."
Tô Vũ mặc kệ cậu, nghĩ ngon ăn lắm chắc?
"Bớt nói nhảm đi, kiếm lời bao nhiêu?"
"Không nhiều, tỉ lệ đặt cược ngươi thắng quá cao, cuối cùng tính ra kiếm khoảng 25.000 điểm."
Hạ Hổ Vưu cười giả lả, "Nhưng 25.000 điểm này ta vẫn phải lấy ra lo lót trên dưới một chút, còn có không ít người không đưa tiền vẫn đang giữ phiếu nợ đây. . ."
Cậu vui sướng hài lòng nói: "Nhưng sẽ không thiếu phần ngươi đâu, chia ba bảy, của ngươi 7000 điểm được chưa?"
7000 điểm công huân!
Không ít!
Hoặc là nói, rất nhiều.
Mua bán không vốn!
Dù Hạ Hổ Vưu quỵt nợ thì Tô Vũ cũng không nói được gì, lần này kiếm được nhiều như vậy chỉ có thể nói rằng nhờ mập mạp đây không phải đại gian thương, Tô Vũ mỉm cười vui vẻ, "Được rồi! Ta không lấy điểm công huân, ngươi giữ đó mua thêm một chút tinh huyết Ngũ Hành tộc cho ta đi! Còn có tinh huyết Phá Sơn ngưu. . ."
"Ngươi còn muốn nữa à?"
Hạ Hổ Vưu kinh ngạc nhìn hắn, ngươi mua nhiều như vậy mà chưa đủ ư?