Chương 468: Không Phải Người Tốt
"Chủ yếu là tinh huyết Ngũ Hành tộc!" Tô Vũ giải thích: "Không phải ta cần, mà là lão sư ta cần!"
Tô Vũ nghiêm mặt nói: "Gần đây lão sư đang nghiên cứu một hạng mục lớn, rất cần những vật này! Tinh huyết Ngũ Hành tộc nghe nói có trợ giúp đối với tu luyện văn quyết, lão sư đang nghiên cứu có thể mở ra đặc tính hay không, giúp cho cường giả có khả năng trực tiếp dùng tinh huyết tăng lên ý chí của mình. . . Cái này hết sức then chốt!"
Hạ Hổ Vưu kinh ngạc: "Bạch trợ giáo đã nghiên cứu đến phương diện ý chí lực rồi sao? Trước đó không phải anh ta chỉ nghiên cứu kỹ năng thiên phú của tinh huyết thôi à?"
"Xem như hạng mục liên quan!” Tô Vũ đáp chung chung, "Cho nên ngoại trừ tinh huyết Phá Sơn ngưu là ta dùng, mặt khác đều là của lão sư ta."
Hạ Hổ Vưu đồng tình nhìn hắn một cái!
Ngươi thật đáng thương, còn phải nuôi lão sư, cái tên Bạch Phong này thật không biết xấu hổ, cứ thích bóc lột học sinh của mình!
Cậu suy nghĩ kỹ một chút thấy cũng đúng.
Nhiều tinh huyết như vậy, làm sao Tô Vũ có thể dùng hết.
Nhưng Bạch Phong cũng không tệ, nghiên cứu ra được kết quả đại khái đều dùng trên thân Tô Vũ, bằng không Tô Vũ cũng không mạnh như vậy.
"Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm. . ."
Hạ Hổ Vưu thầm nhủ, một ngày nào đó nơi này mở ra, chỉ sợ sẽ công bố không ít thành quả nghiên cứu kinh người đi!
Nhưng cậu vẫn cảm giác không đáng tin cậy, người không đáng tin không phải là Tô Vũ, mà là Bạch Phong.
Có thể nghiên cứu ra được sao?
Anh ta không biết xấu hổ ăn cơm chùa của đồ đệ nhiều như thế, nếu nghiên cứu không ra, vậy coi như lãng phí tài nguyên!
. . .
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
Tầng hầm thứ 3.
Bạch Phong vui vẻ dị thường, đang chuẩn bị tiếp tục công việc thì bỗng nhiên anh chợt rùng mình một cái!
"Lâu không ngủ, thân thể suy yếu rồi à?"
Nhưng ta là Đằng Không mà!
Sao lại cảm thấy cả người hư nhược được?
Vừa rồi bên ngoài bạo phát thứ gì đó lóe lên một cái rồi biến mất, có người đánh nhau sao?
Bạch Phong gãi gãi quả tóc như ổ gà, lười quan tâm.
Được rồi, mặc kệ nó!
Nghiên cứu của mình quan trọng hơn!
"Thiên phú thần văn. . . Thiên phú thần văn. . ."
Bạch Phong tự lẩm bẩm, có chút điên cuồng, tia vui mừng trong mắt càng thêm nồng đậm.
"Thiên phú thần văn có khả năng không chỉ là một thần văn, mà là nhiều thần văn tổ hợp mà thành, cuối cùng tạo thành thiên phú thần văn!"
"Cần thần văn nào đây? Không, có khả năng cần các thần văn khác biệt, hình thành thiên phú thần văn khác biệt, cần thần văn nhân tộc không?"
"Thần văn chiến kỹ?"
"Thần văn chiến kỹ của Đa thần văn nhất hệ chẳng lẽ là để chuẩn bị cho thiên phú thần văn ư?"
Bạch Phong có chút điên cuồng!
Thật sao?
Nếu là thật, vậy thì đa thần văn nhất hệ không chỉ không thể diệt, hơn nữa còn phải trở thành chủ lưu mới được, chỉ có như vậy thì mới có thể khai phá thiên phú nhân tộc!
"Không nhất định, Đơn thần văn nhất hệ cũng có khả năng tổ hợp thành thiên phú thần văn, thế nhưng chắc cần bỏ ra cái giá lớn hơn. . ."
Bạch Phong xúc động!
Lão sư, ngươi không ở đây, ta sắp nghiên cứu ra kết quả chấn động chư thiên vạn giới rồi!
…
Tàng Thư các.
Thời điểm Tô Vũ tiến vào Tàng Thư các, thủ vệ gác cổng tỏ ra cung kính giống như ngày đó trưởng hộ vệ quân của Dưỡng Tính viên nhìn thấy Khương Mục - học viên Bách Cường.
Đúng vậy, cung kính.
Cổng ra vào nhanh chóng được mở ra, vài vị hộ vệ quân lui sang một bên để Tô Vũ có thể thuận lợi tiến vào trong.
Đây là hiện trạng ở Văn Minh học phủ! Không, đây là hiện trạng của chư thiên vạn giới!
Kẻ có thực lực, có thiên phú, có năng lực, đến đâu cũng được hoan nghênh!
Tô Vũ không so đo chuyện lần đầu tiên tới đây bị ngăn cản, hắn khẽ gật đầu, cười nhu hòa với mấy hộ vệ.
Tại học phủ, quân hộ vệ chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.
Làm Văn Minh sư, có đôi khi vẫn cần bọn họ hỗ trợ, tỉ như ra ngoài làm nhiệm vụ nhỏ hoặc trong học phủ cần làm chuyện gì đó cũng có thể điều động một bộ phận quân hộ vệ.
. . .
Tầng mười.
Tô Vũ mới vừa lên đến nơi, bên tai liền truyền đến một giọng nói ngọt ngào đến nổi cả da gà: "Sư đệ!"
Tô Vũ rùng mình một cái, cảm thấy không được tự nhiên!
Ngô Gia đi ra, nàng nhìn thấy Tô Vũ, tròng mắt còn hơi đỏ lên, bỗng nhiên nàng tiến lên ôm chặt lấy hắn, dùng sức xoa nắn đầu hắn, nức nở nói: "Sư đệ, ngươi thật tốt!"
". . ."
Tô Vũ bất đắc dĩ, hắn cố tránh thoát ra khỏi ma chưởng của sư tỷ, cười khổ nói: "Sư tỷ, sư bá có ở đây không?"
"Có!"
Ngô Gia hơi không vui vì hắn tránh mình, nàng trả lời qua loa một câu, sau đó hiếu kỳ hỏi: "Sư đệ, sao ngươi lợi hại như vậy?"
"Khụ khụ, lão sư dạy tốt!"
". . ."
Ngô Gia trợn tròn mắt!
Sư thúc dạy tốt á?
Lừa đảo!
Rõ ràng sư thúc không đáng tin cậy chút nào!
"Gia Gia, Tô Vũ, vào đây!"
Bên trong, Trần Vĩnh hô một tiếng, y thầm nhủ lời Tô Vũ nói thì nghe cho vui thôi, tin làm gì.
Sư phụ của Tô Vũ chưa chắc đã biết hắn đang ở cảnh giới gì, còn nói lão sư dạy tốt ư, lừa người ngoài thì thôi, sư tỷ mà ngươi cũng lừa dối, không phải người tốt!
…
Trong phòng khách.
Trần Vĩnh nhìn Tô Vũ, ánh mắt hơi phức tạp, rất lâu sau, y mới mở miệng nói: "Gia Gia, đi ngâm ấm trà đi, sư đệ ngươi vất vả chiến đấu liên tục, khát nước rồi."
"Được!"
Ngô Gia cười hì hì chạy ra ngoài, chờ nàng đi rồi, Trần Vĩnh mới khôi phục như thường, thở hắt ra, "Phiền phức lớn rồi!"
Tô Vũ gật gật đầu.
Trần Vĩnh nhìn vậy thì bỗng thấy buồn cười, "Có vẻ ngươi cũng hiểu, nói xem là cái gì đi."
"Vạn phủ trưởng ra tay quá nặng!" Tô Vũ bình tĩnh phân tích: "Dù Trịnh Các lão thật sự muốn xuống tay với ta, nhưng dù sao cũng chưa ra tay, một vị Các lão Sơn Hải cảnh chỉ có động cơ mà đã bị phủ trưởng đánh cho thương nặng, thậm chí suýt nữa bị giết, nếu Vạn phủ trưởng là người như vậy, Văn Minh học phủ sớm đã bị hủy từ vài thập niên trước rồi!"
"Không sai!" Trần Vĩnh gật đầu, "Còn gì nữa?"
"Ta cảm thấy có khả năng là có nguyên nhân nào đó mà chúng ta không biết." Tô Vũ phán đoán: "Có thể là vì chấn nhiếp Đơn thần văn nhất hệ, giết gà dọa khỉ, hoặc là bọn họ chọc giận Vạn phủ trưởng, thậm chí là chạm tới ranh giới cuối cùng không thể chịu đựng."
Trần Vĩnh gật đầu, mỉm cười bổ sung them, "Có khả năng, thật ra còn có một khả năng nữa, đó là ông ấy muốn nâng đỡ đa thần văn hệ."
"Vì sao?"
Tô Vũ cảm thấy kỳ quái, mấy thập niên rồi đều chưa từng nâng đỡ chúng ta, hiện tại làm vậy làm gì?
"Nguyên nhân ư. . ."
Trần Vĩnh trầm ngâm một hồi mới đáp: "Chắc là có nguyên nhân nào đó, trước đó phủ trưởng tìm ta một lần, có vẻ liên quan đến ngươi, dĩ nhiên là ta mặc kệ ông ta, chờ chính ông ấy đi tìm ngươi đi."
Trần Vĩnh không muốn tham dự chuyện này, tùy Tô Vũ tự quyết định, y sẽ không đưa ra kiến nghị chủ quan nào.
Trần Vĩnh lại nói thêm: "Không chỉ có quan hệ với ngươi, mà phủ trưởng còn muốn chúng ta có thể công khai một phần bức tường thần văn chiến kỹ, tác dụng tương đương với bí cảnh!"
Tô Vũ nhịn không được thấp giọng mắng: "Nghĩ gì thế! Vậy sao không kiến nghị hệ của ông ta chia sẻ một chút tài nguyên trân tàng đi? Chúng ta vốn đã không có bảo vật áp đáy hòm nào, ngay cả cái này cũng muốn nhường cho người khác ư?"
Trần Vĩnh đè tay hắn xuống, vội trấn an, "Ta không đáp ứng, bảo ông ta tìm sư tổ ngươi, việc này ta không làm chủ được."
Trần Vĩnh không nói thêm về chuyện đó nữa, chỉ nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận một chút, chuyện ngươi làm Hoàng Khải Phong bị thương nặng không tính là gì. Trịnh Ngọc Minh lại vì vậy mà trọng thương, bị phạt đi chiến trường Chư Thiên, phải giết được một tên Sơn Hải mới có thể trở về, cả đời này xem như ông ta không thể về nữa rồi!"
Một vị Sơn Hải, cả một đời không có cách nào trở về, vấn đề này rất nghiêm trọng.