Chương 487: Phí Xuất Tràng
Hai người hàn huyên một hồi, Tô Vũ không nhắc tới chuyện kéo Hạ Hổ Vưu vào trong vòng.
Nhân vật trọng yếu của Hạ gia, cái thân phận này phải kiêng kị.
Hạ Hổ Vưu kiến thức rộng rãi, thân phận nhạy cảm, sau lưng có đại nhân vật, thời khắc này Tô Vũ cũng không dám kéo cậu nhập bọn, đối phương không cần sự trợ giúp của mình, mình lấy ra một ít thứ gì đó có khả năng sẽ khiến đối phương nghĩ nhiều mà suy đoán ra gì đó.
Suy luận ra một hai bản công pháp thì vẫn ổn, suy luận ra mấy chục, thậm chí trên trăm bản, ngươi giỏi vậy sao không lên trời luôn đi?
Thật sự cho rằng những người khác là kẻ ngu à?
"Giao tinh huyết Ngũ hành cho ta."
"Tại chỗ ta ở, cùng ta đi lấy đi."
Hai người nói tới chuyện tinh huyết, Hạ Hổ Vưu tính toán: "60 giọt, giá trị có thể là cao tới 3000 điểm công huân, lần trước chia cho ngươi 7000 điểm, còn lại 4000 điểm công huân."
Tô Vũ khẽ gật đầu, không nói gì.
"Mặt khác, mua cho ta một chút tinh huyết Phệ Hồn trùng, đúng rồi, thêm cả tinh huyết Quang minh điểu cùng với tinh huyết Phá Sơn ngưu."
Tô Vũ dặn dò vài câu, hắn cần mua nhiều tinh huyết, tốt nhất là tự mình làm ra thiên phú tinh huyết.
Khi thành công làm ra thiên phú tinh huyết, đến lúc đó có thể nói là do nghiên cứu, đảo ngược suy luận ra công pháp, miễn cho bị người khác hoài nghi.
. . .
Đến khi Tô Vũ lấy được tinh huyết Ngũ hành, hắn âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hắn hi vọng có thể mở thêm một chút thần khiếu!
Dù không hình thành toàn bộ hệ thống văn quyết, mở nhiều thêm một thần khiếu cũng có thể bị động thu nạp một chút ý chí lực, khiến ý chí lực tăng cường càng nhanh hơn.
Hắn muốn sớm tiến vào Đằng Không!
Tô Vũ không muốn kẹt ở dưỡng tính mấy năm, vốn là phác hoạ nhiều thần văn đã rất tốn thời gian, ý chí lực lại không đủ mạnh, vậy hắn sẽ cần mất rất nhiều năm để tới Đằng Không.
Vừa nghĩ tới mình sẽ giống như Liễu lão sư, mấy chục năm sau mới Đằng Không. . . Tô Vũ không rét mà run.
Thảm quá!
Trước khi đi, Hạ Hổ Vưu hỏi: "Đúng rồi, ngày mai ngươi chắc chắn muốn xuất hiện, khiêu chiến những học viên kia à?"
Tô Vũ cười nói: "Dĩ nhiên! À này, tốt nhất là sau khi ta hạ gục mấy người mới để nhóm Các lão mở họp, như vậy bọn họ có thể quan sát một chút, phát hiện ta là người tự ái không chịu nhận thua, quyết tử chiến đến cùng, như vậy có lẽ bọn họ sẽ rất hài lòng!"
"Thấy ta quyết đấu sinh tử trên lôi đài, thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ, đả kích được Tô Vũ ta, bọn họ tâm tình dễ chịu, chắc sau đó sẽ không xen vào nữa!"
Vừa đến đã nhận thua là không thể được.
Phải trấn an bọn họ trước.
Tô Vũ ta là thiên tài!
Chết cũng không nhận thua!
Nhận thua chính là tự sát, ta muốn chiến đấu đến khi thắng lợi!
Hạ Hổ Vưu nhe răng trợn mắt, đại gia ngươi, lòng dạ ngươi quá đen tối!
Cứ như vậy, dù bên ngoài có động tĩnh, đám Các lão có khả năng sẽ không đi dò xét nữa.
Nghĩ vậy, cậu nói: "Ngày mai có cần gọi sư bá ngươi không? Y là Lăng Vân cửu trọng cảnh, hay dứt khoát nhờ y phong tỏa khu vực lôi đài đi, tránh cho chuyện lần trước phát sinh, dù đám Các lão cảm nhận được một chút động tĩnh thì cũng không dám tùy tiện thò ý chí lực ra dò xét!"
". . ."
Ác quá!
Tô Vũ thầm mắng, thế mà ngươi còn không biết xấu hổ nói ta, tim tên hỗn đản nhà ngươi còn đen hơn ấy!
Sư bá. . .
Cũng đúng, chuyện Trịnh Ngọc Minh lần trước còn chưa phai, hiện tại Trần Vĩnh lại chạy tới, dù cho lôi đài hò hét ầm ĩ, dù Các lão họp ở Tu Tâm các cảm thấy kì quái, nhưng chỉ cần không xảy ra việc lớn, vậy sẽ có người tới dò xét sao?
Sẽ không!
Nếu bọn họ dám làm thật thì không sợ một màn kia tái diễn ư?
Đến lúc đó, khi bọn họ họp xong ra ngoài, tất cả đã kết thúc!
Tô Vũ nhìn cậu một cái, hai người đối mặt cười một tiếng, rồi Tô Vũ ra giá: "Phí để sư bá ta xuất tràng rất đắt, 3000 điểm công huân, thế nào?"
". . ."
Hạ Hổ Vưu nháy mắt mấy cái, "Ngươi bảo ta chi á?"
"Đúng!"
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc ngươi muốn kiếm nhiều tiền từ Đơn thần văn nhất hệ, cái này đủ chưa? Ta chỉ là húp chút nước, chẳng lẽ bảo Lăng Vân cửu trọng vô công đi đến làm bảo kê cho ngươi à?"
". . ."
Lời này chẳng sai!
Nhưng Hạ Hổ Vưu nhẩm tính trong đầu, đại gia, ta còn chưa lấy được cái gì đã phải bỏ ra nhiều như vậy, cuối cùng có hồi vốn được không đây?
Hạ Hổ Vưu tức giận: "Nếu cuối cùng chúng ta không lấy được gì thì sao?"
"Có vụ làm ăn nào không có nguy hiểm chứ?"
Tô Vũ cười: "Nếu không dám đầu tư thì sao làm ăn lớn được?"
"Ngươi. . ."
Hạ Hổ Vưu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Tô Vũ, ngươi có muốn tới Hạ thị thương hội không? Cho ngươi chức cao, yên tâm đi, chức vị tuyệt đối sẽ không thấp, làm tốt, sau này chấp chưởng giao dịch một phủ cũng không có vấn đề!"
"Không hứng!"
Tô Vũ lắc đầu, làm thương nhân ư?
Đừng đùa!
Định mệnh của ta là nhất định phải trở thành cường giả!
Tô Vũ nghĩ đến một vấn đề, mở miệng: "Đúng rồi, ngươi biết Trương Hào ở đâu không?"
"Hả? Ngươi tìm hắn à?"
"Không phải, tìm một người Thần Phù hệ, Trương Hào vừa vặn quen biết."
"Thần Phù hệ, ngươi muốn mua thần phù?"
Tô Vũ cười cười nhìn cậu, Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng, được rồi, hỏi đến cùng cũng không dễ, cậu nhanh chóng nói vị trí của Trương Hào cho Tô Vũ.
. . .
Dưỡng Tính viên, khu hạng nhất.
Đám học viên yêu nghiệt như Trương Hào đều ở tại khu vực này, không chỉ đám bọn họ, một vài học viên thiên tài uy tín lâu năm chưa Đằng Không cũng đều ở đây.
Hạ Hổ Vưu cũng đi cùng Tô Vũ.
Sắc trời đã tối.
Qua gác cổng, Tô Vũ đi trên đường nhỏ tại khu hạng nhất, hắn cảm khái một tiếng, hoàn cảnh đẹp, nguyên khí cũng rất sung túc.
Là nơi tốt để tu luyện!
Khó trách bọn họ đều chạy qua bên này, công huân một năm cũng không phải số lượng nhỏ.
Biệt thự số 189.
Tô Vũ nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh, có người đáp lại: "Ai vậy?"
"Trương huynh, Tô Vũ đến đây bái phỏng!"
Lời vừa dứt, cửa nhanh chóng bị mở ra, Trương Hào lộ vẻ ngoài ý muốn, Tô Vũ tới bái phỏng mình ư?
"Tô Vũ!"
Trương Hào nhìn thấy Tô Vũ thì kinh ngạc: "Sao ngươi lại tới đây. . ."
"Trương huynh không chào đón ta ư?"
"Nào có chuyện đó!"
Trương Hào cười nói: "Hẳn là vinh hạnh mới đúng, hai ngày qua một đám người tìm ngươi mà không thấy, ta có thể gặp được ngươi là quá vinh hạnh!"
"Trương huynh đừng chê cười ta!"
Tô Vũ bật cười, Trương Hào nói: "Vào ngồi đi!"
Tô Vũ vào cửa, hắn cảm khái một tiếng, đúng là kẻ có tiền, thật xa xỉ!
Gian phòng lớn như vậy mà chỉ có một người ở, quá lãng phí.
Phòng khách lầu một rộng gần trăm mét vuông.
Trương Hào rất khách khí với Tô Vũ, là học viên yêu nghiệt, đương nhiên Trương Hào hết sức kiêu ngạo, nhưng cần phải xem là nhằm vào người nào, dù là yêu nghiệt trước đây hay mấy người Vạn Minh Trạch bây giờ, y đều không quá để ý.
Tô Vũ thì khác, thời điểm thần văn tranh tài đã đánh bại y, hai ngày trước còn ra tay tàn nhẫn, đánh bại Hoàng Khải Phong trong chớp mắt, y có mấy phần khâm phục Tô Vũ.
Anh hùng tiếc anh hùng đại khái chính là đạo lý này.
Ngồi xuống chuyện phiếm vài câu, Tô Vũ không nói nhảm nhiều, nhanh chóng vào đề: "Trương huynh, lần trước ta thôn phệ tinh huyết Phệ Hồn trùng đả thương ngươi, việc này ngươi còn nhớ chứ?"
Trương Hào xấu hổ, tới cửa giễu cợt ta sao?
"Trương huynh đừng hiểu lầm!"
Tô Vũ thở dài: "Là như vậy, tinh huyết Phệ Hồn trùng lần trước là thành phẩm duy nhất của sở nghiên cứu chúng ta, xem như vật thí nghiệm! Sau này chúng ta tiếp tục chế tạo thì phát hiện liên tiếp xảy ra vấn đề, tầng tinh huyết bao bọc bên ngoài không vững chắc, dễ bị nổ tung."
Tô Vũ cười nói: "Sau nhiều lần thất bại, ta nghĩ đến Thần Phù hệ, nghĩ đến Trương huynh! Lần trước, thần văn tính chất bạo tạc ngươi dùng để đối phó với ta, ta cảm thấy cũng không quá ổn định, thế nhưng ngươi có khả năng điều khiển thời điểm phát nổ thần văn. . ."
Chuyện này cho Tô Vũ một chút dẫn dắt, ai nói thiên phú tinh huyết nhất định phải do Thần Văn hệ đơn độc làm?
Thần Phù hệ cũng rất am hiểu phong ấn, mà lão sư mình suốt ngày chỉ biết tự cấp tự túc.