Chương 498: Lưu Hồng Ra Mặt Giải Quyết
Bên kia, Trần Vĩnh thản nhiên đáp: "Trẻ nhỏ nghịch ngợm ư? Hồng Các lão, đây là mấy ngàn học viên, ngài muốn Đại Hạ phủ cùng toàn bộ Nhân cảnh chê cười học phủ chúng ta sao? Mất mặt trong nội bộ thì thôi bỏ qua, nhưng chuyện này truyền ra Nhân cảnh, ra đến chư thiên vạn giới thì sao?"
Y thấp giọng nói: "Chắc chắn học viện Vạn tộc cũng biết, nếu truyền về. . . Các lão Đại Hạ Văn Minh học phủ, không, phó phủ trưởng, chính là người như vậy ư?"
Bà lão nhìn y, thản nhiên nói: "Trần Vĩnh, ngươi cũng biết chuyện này là chuyện trong nội bộ học phủ, hà tất náo động quá mức. . ."
Trần Vĩnh rầu rĩ nói: "Vậy quên đi, dù sao cũng không có quan hệ gì với chúng ta! Chúng ta cũng không được lợi gì, mấy vị Các lão nói thế nào thì là thế ấy vậy!"
Mấy vị Các lão không lên tiếng.
Việc này náo động thành trò cười rồi!
Mấy người cũng bất đắc dĩ, lúc trước Chu Minh Nhân nói lời này, bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì!
Kết quả. . . sao bây giờ lại thành dạng này rồi?
…
Khu lôi đài hoàn toàn yên tĩnh.
Các học viên lộ vẻ chờ mong như đang đợi nhận thưởng.
Cho không?
Dù không cho bản Sơn Hải cảnh thì bản Đằng Không cảnh cũng được.
Chu Minh Nhân nhìn lướt qua học viên bốn phương, một lát sau, ông chậm rãi nói: "Ngày mai, ta công khai viết 《 Chiến Thần quyết 》, các học viên đều có thể tới quan sát. . ."
Ngô Nguyệt Hoa thản nhiên nói: "Ý chí chi văn do Sơn Hải cảnh viết có lẽ 10 – 20 người có thể có thu hoạch, nhưng Chu phủ trưởng nguyện ý truyền đạo miễn phí cũng là chuyện tốt, đúng rồi, những người khác thì lúc nào giao?"
Dù là ý chí chi văn do Sơn Hải cảnh viết thì cũng có cực hạn.
Đại khái hơn mười người xem một lần là hỏng.
Đương nhiên, nếu ông viết công pháp Sơn Hải cảnh mà không phải Thiên Quân Vạn Thạch cảnh, những người khác muốn nhìn cũng nhìn không thấy.
Chu Minh Nhân nhìn về phía Ngô Nguyệt Hoa.
Công khai truyền đạo một lần, đây là biện pháp giải quyết ông nghĩ ra, dù các học viên không vừa lòng nhưng có cơ hội quan sát một lần là đã có thể trấn an lòng người một chút.
Nếu không ai phản đối, vậy sẽ không có phiền toái lớn.
"Ngô Nguyệt Hoa, có chuyện gì không thể bí mật nói sao, nhất định phải khiến toàn bộ học phủ hỗn loạn mới được ư?"
Chu Minh Nhân truyền âm, có chút tức giận nói: "Tổn hại uy nghiêm Sơn Hải trước mặt học viên, đối với ta hay ngươi thì đều không có gì tốt!"
"Bí cảnh mở ra, ta có thể cho ngươi 5 danh ngạch!"
Chu Minh Nhân cấp tốc truyền âm, ông muốn giải quyết vấn đề, Ngô Nguyệt Hoa lại quấy rối, cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ chuyện này sẽ càng ngày càng phiền toái!
Ngô Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn ông, truyền âm: "Lúc ngươi muốn đào mộ Trương Nhược Lăng, sao không cảm thấy mất uy nghiêm đi?"
". . ."
Chu Minh Nhân đột nhiên nhìn về phía bà, ánh mắt biến ảo.
Ông nghiêng đầu nhìn bà lão, lại nhìn mấy người Tôn các lão, cuối cùng nhìn về phía Tu Tâm các.
Vạn Thiên Thánh nói cho bà ư?
Ông đề cập việc này với Vạn Thiên Thánh, Vạn Thiên Thánh đoán được là Trương Nhược Lăng cũng chẳng có gì lạ, bởi vì thần văn của Trương Nhược Lăng thích hợp với Trịnh Ngọc Minh nhất.
Ánh mắt Chu Minh Nhân biến ảo.
Vạn Thiên Thánh rốt cuộc muốn làm gì!
Không phải ông ta nói sẽ không nhúng tay sao?
Đáng chết!
Khó trách hôm nay Ngô Nguyệt Hoa muốn đối nghịch với ông, hóa ra là vì việc này.
Khi nghe Chu Minh Nhân nói sẽ công khai giảng đạo, những học viên còn có chút hưng phấn, nhưng thấy Ngô Nguyệt Hoa nhắc nhở chỉ có khoảng 10 - 20 người có thu hoạch, bọn họ lập tức lo được lo mất.
Quá ít!
Ở đây có nhiều người như vậy, bọn họ phải tranh thế nào?
Tô Vũ vốn không lên tiếng, lúc này bỗng nhiên nói: "Nếu mỗi ngày Chu phủ trưởng đều đi khu Truyền Đạo truyền đạo một lần, có lẽ một năm là xong!"
". . ."
Chu Minh Nhân liếc mắt nhìn hắn, không đáp lại.
Một năm?
Mỗi ngày một lần?
Ngươi thật sự cho rằng viết ý chí chi văn đơn giản như vậy sao?
Huống chi chẳng lẽ ông rảnh như vậy, suốt ngày thoải mái viết ý chí chi văn ư?
Chu Minh Nhân suy tư, ông chợt nhìn thấy một người, ánh mắt ông hơi sáng lên, đột nhiên nhìn về phía người kia!
Bên kia, Lưu Hồng đang ăn dưa. Nhưng lúc này, gã giật mình, bên tai truyền đến thanh âm Chu Minh Nhân: "Lưu Hồng, ngươi có nhiều kinh nghiệm trao đổi với các học viên, ngươi nghĩ biện pháp giải quyết nguy cơ trước mắt đi!"
Lưu Hồng thầm mắng một tiếng!
Đại gia, sao lại đẩy ta ra?
Ta chỉ đang xem trò vui thôi mà!
Nếu biết từ sớm thì đã chả đến đây, thất sách!
"Giải quyết phiền toái này, khi thức hải bí cảnh mở ra, ngươi có thể tiến vào!"
Chu Minh Nhân lại mở miệng.
Trước đó bọn họ đã quyết định cho Lưu Hồng tiến vào, thế nhưng Lưu Hồng không biết, hiện tại có thể xem như ban thưởng để gã giải quyết cái phiền toái này.
Các lão Sơn Hải cảnh ít khi liên hệ với các học viên.
Trong lúc nhất thời, Chu Minh Nhân cũng quên mất cách trao đổi.
"Thức hải bí cảnh. . ."
Lưu Hồng hơi động lòng!
Nói đó rất tốt, bình thường bí cảnh này không được mở ra.
Nếu giải quyết được cái phiền toái này tương đương với cứu vớt Đơn thần văn nhất hệ, sau này địa vị của mình tại Đơn thần văn nhất hệ cũng sẽ tăng lên.
Nghĩ vậy, Lưu Hồng vội vàng truyền âm nói: "Viện trưởng, ta sẽ thử một chút, nhưng có được hay không khó mà nói trước."
"Không sao, có thể hao phí một chút tài nguyên!"
"Ta hiểu!"
. . .
Các học viên còn đang đợi kết quả.
Đúng lúc này bỗng nhiên có người ho nhẹ một tiếng, tươi cười đi ra.
Tô Vũ nhìn người vừa tới, hắn khẽ nhíu mày.
Tên Lưu Hồng hỗn đản này! Cái tên này ra mặt làm gì?
"Các bạn học!"
Lưu Hồng đi ra, hô lớn một tiếng, thở dài: "Mọi việc biến thành thế này quả thực nằm ngoài dự liệu! Tiếp tục giằng co như thế, đối với các bạn học hay nhóm Các lão hay là toàn bộ học phủ cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào!"
"Hơn 8000 bản ý chí chi văn. . . Nói thật, có lẽ không phải tất cả mọi người đều có thể lấy được."
Lưu Hồng thành khẩn nói: "Trước khi mọi người khiêu chiến chắc cũng đã chuẩn bị tâm lý. Trên quy định chúng ta đặt ra có lỗ hổng, ai hạ gục được Tô Vũ có thể thu hoạch một bản ý chí chi văn, đây không phải điều lệ chính thức. . ."
Tô Vũ xen vào: "Ý của Lưu lão sư là muốn quỵt nợ ư?"
Lưu Hồng cười nói: "Không đến mức ấy đâu! Chẳng qua là cứ giằng co như thế mọi người cũng sẽ không thu hoạch được bất cứ cái gì! Như vậy đi, ta có một ý kiến, mọi người xem có thể tiếp nhận hay không?"
Lưu Hồng lớn tiếng nói: "Trong thời gian tới, 4 vị Các lão, 40 vị Lăng Vân, 60 vị Đằng Không, hơn một trăm vị nghiên cứu viên của Đơn thần văn hệ cách mỗi ba ngày sẽ công khai viết một bản ý chí chi văn tại Khu Truyền Đạo, mặt khác sẽ giải đáp nghi vấn của mọi người, không chỉ giới hạn trong ý chí chi văn!"
"Sẽ duy trì thời gian một năm! Hơn một trăm vị nghiên cứu viên sẽ giúp mọi người có được vô số thu hoạch, đây không phải thứ một bản ý chí chi văn có thể so sánh được."
"Bình thường, mọi người cũng rất khó chiếm được cơ hội như vậy."
"Tại Khu Truyền Đạo, mọi người có thể đi vào bằng số lần thắng hôm nay, thắng một lần là có thể tham gia một lần, thắng ba lần có thể tham gia ba lần!"
"Trước đó mọi người tốn 1 điểm công huân để thắng một lần, vậy bây giờ dùng 1 điểm công huân này để lắng nghe nghiên cứu viên giảng đạo một lần, ta nghĩ mọi người sẽ cảm thấy đáng giá đúng không?"
Lưu Hồng nói khẽ: "Đây cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất, bằng không, nếu kiên trì muốn ý chí chi văn, chúng ta cũng có thể cho. . ."
Lời này vừa nói ra, không ít người Đơn thần văn nhất hệ biến sắc.
Nhưng Lưu Hồng lại cười nhạt: "Có thể cho, thế nhưng chúng ta không nói lúc nào sẽ cho, Chu viện trưởng viết ra cũng cần thời gian, trong tình huống bình thường, dù ba ngày viết một bản. Vậy mọi người xếp hàng đi! Đợi đến mấy chục năm sau, có lẽ các ngươi có thể lấy được!"
Lưu Hồng lớn tiếng nói: "Không phải chúng ta không giữ chữ tín, sẽ không có chuyện quỵt nợ! Đơn thần văn hệ không có khả năng làm ra chuyện như vậy, mọi người có thể tự do lựa chọn đi Khu Truyền Đạo nghe giảng bài hoặc là chờ đợi ý chí chi văn! Chu viện trưởng sẽ viết, chỉ cần mọi người đợi được!"
Các học viên nhìn nhau.
Chà, đi nghe một bài giảng miễn phí cũng không tệ!
Chờ. . . Chờ cái rắm!
Nếu một năm Chu Minh Nhân viết một bản, bọn họ đợi đến chết cũng không đợi được.
Không nói sẽ đưa lúc nào, thành ra không tính là quỵt nợ.
Vậy còn lời nào để nói chứ?
Vốn là đầu cơ trục lợi, đối với học viên bình thường mà nói, như vậy đã là kiếm lời, nào còn ý kiến gì.
Bọn họ cảm thấy có thể tiếp nhận!