Chương 518: Thế Lực... Kinh Người!
"Ta hiểu!" Lão nhân gật đầu, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật nhị thiếu gia là thiên tài, ngài đã tiến cấp Thiên Quân rồi..."
Hồ Tông Kỳ không muốn nói chuyện.
Thiên Quân ư?
Tính là cái gì!
Đúng, không đến ba tháng đã vào Thiên Quân, mà còn cách nhị trọng không xa, nhưng thử so sánh với Tô Vũ. . . !
Gã còn không lên nổi cái đuôi Bách Cường bảng!
Nhiều thiên tài như vậy mà Tô Vũ lại tìm mình. Gã biết Tô Vũ có chút tâm tư và bí mật, hắn cảm thấy thực lực quá mạnh không trấn áp được, gia thế quá mạnh không ép được, gã đều hiểu.
Then chốt là dù mình yếu nhưng cũng không thể quá yếu, bằng không khi Tô Vũ tiến bộ quá nhanh, hắn sẽ thấy mình không còn giá trị.
Không thấy khi mình nói là Thiên Quân nhất trọng, Tô Vũ cũng không nói gì sao.
Hồ Tông Kỳ cắn răng, gã không thể đánh mất cái đùi vàng này.
Nhị gia gia cũng không phải ông nội mình, có thể hi vọng cả đời ư?
Dù đám Tô Vũ khó khăn, tốt xấu gì thì vẫn có một vị Sơn Hải bát trọng làm chỗ dựa!
Chỉ riêng Tịnh Nguyên quyết đã là chí bảo đối với mình, thứ đó truyền ra ngoài cũng sẽ trở thành chí bảo, thứ có thể tịnh hóa nguyên khí, nếu không phải đại gia tộc đỉnh cấp, có mấy nhà có cái này chứ?
...
Tô Vũ không biết tâm tư Hồ Tông Kỳ.
Gã có theo hắn đến cùng hay không kỳ thật không quan trọng, bây giờ có thể cho mượn lực một chút là đủ rồi, tỉ như một vài nguồn tin tức, Tô Vũ không biết, tự nhiên sẽ có người nói cho hắn biết.
"Nên kéo thêm người mới được!"
Vòng tròn vẫn là quá nhỏ, đến khi lôi kéo được người có thể tiếp xúc với vòng tròn thượng tầng, lúc đó mới có thể bảo trì tin tức thông suốt, hắn biết càng nhiều sẽ càng hiểu rõ thế cục.
...
Nửa giờ sau.
Dưỡng Tính viên, bên cạnh một hòn non bộ.
Trời tối như bưng, Lâm Diệu kỳ quái hỏi: "Tô huynh, quá nửa đêm rồi, chúng ta tới đây làm gì?"
Dứt lời, gã hưng phấn khoe: "Tô huynh, địa vị lão sư ta tăng lên rồi! Sau này ta và sư huynh đều sẽ được nhờ, một tháng được thưởng thêm 30 điểm công huân!"
Tô Vũ sửng sốt, địa vị tăng lên?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ta bẫy Lưu Hồng mà gã ta không có vấn đề gì ư?
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ có thể cảm thán Lưu Hồng thật gian trá, có lẽ đã quăng nồi cho Chu Bình Thăng đội rồi.
Tô Vũ cười vui vẻ: "Chúc mừng! Chuyện này đều nằm trong dự liệu của chúng ta, kể cả vị Các lão trọng thương kia. Ha ha, lão không trọng thương, Lưu lão sư lấy đâu ra cơ hội biểu hiện chính mình, lúc giải quyết hậu quả Bách Cường bảng chính là cơ hội được tạo ra cho Lưu lão sư!"
"Ta cũng đoán được!" Lâm Diệu hưng phấn, "Ta đoán ngay là ngươi và lão sư diễn trò mà, cố ý là địch nhân, cố ý nói xấu lão sư, mục đích là để viện trưởng càng tín nhiệm lão sư hơn, ta đoán được hết!"
Ngươi giỏi thật!
Ta tiện mồm bịa ra, thế mà ngươi nói đã đoán được, Lâm Diệu, đầu óc của ngươi thật... linh hoạt.
"Hiện tại ta và Lưu lão sư không thể quá mức thân cận..." Tô Vũ trầm giọng nói: "Đúng rồi, ông nội ngươi cũng là cường giả Đơn thần văn nhất hệ, Trịnh Các lão trọng thương, ông ngươi có thể..."
"Không sao!" Lâm Diệu không thèm để ý: "Chúng ta và bọn họ không phải cùng một bọn! Chúng ta là thuộc Phương Các lão nhất hệ, đám người Chu phủ trưởng bá đạo quen rồi. Dĩ nhiên quan hệ giữa ông của ta và Chu phủ trưởng vẫn được, không về phe ai, cứ như vậy mà yên bình sống tiếp."
"Vậy thì tốt, miễn cho tổn thương hòa khí." Tô Vũ cười gật đầu, nhỏ giọng nói: "Lâm huynh, nói thật thì ta, Lưu lão sư và cả rất nhiều người khác, hiện tại đều muốn thay đổi một ít gì đó! Thế nhưng thực lực chúng ta còn chưa đủ, chỉ có thể âm thầm đi làm! Lâm huynh là học sinh của Lưu lão sư, chúng ta cũng là không đánh thì không quen biết, ta tán thành nhân phẩm của ngươi. Thế nhưng, nếu có một ngày chúng ta quyết định lật đổ một vài thứ gì đó đang tồn tại, Lâm huynh có thể kiên định đứng về phe chúng ta sao?"
Lâm Diệu khẽ nhíu mày, vội hỏi: "Tô huynh, các ngươi muốn phá vỡ toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ ư?"
"Không đến mức đó, chúng ta không có thực lực mạnh như vậy."
Lâm Diệu suy tư một hồi rồi đáp: "Ta không phải loại người vô tri, chỉ cần không thương tổn đến ông nội của ta, vậy không liên quan gì đến ta, nếu lão sư thắng, ngươi thắng, nói khó nghe thì những người khác xảy ra chuyện nào có liên quan gì đến ta!"
Tô Vũ mỉm cười, gật đầu, thấp giọng nói: "Hiện tại ta chính thức mời ngươi gia nhập hội hỗ trợ! Đừng hỏi có bao nhiêu người, đừng hỏi có những ai, người liên hệ với ngươi chỉ có ta, mặt khác phải giữ bí mật toàn bộ!"
Dứt lời, hắn giải thích đơn giản tình huống hội hỗ trợ một lần.
Lâm Diệu càng nghe lại càng kích động: "Hội hỗ trợ... Có phải lão sư cũng ở trong đó hay không?"
"Đã bảo rồi, đừng hỏi có những ai, đừng hỏi có bao nhiêu người!" Tô Vũ nghiêm túc nói: "Hiện tại chỉ là một vòng quan hệ, không thể bại lộ, không thể công khai! Kể cả là Lưu lão sư thì ngươi cũng đừng hỏi hắn có phải người thuộc hội hỗ trợ hay không, hắn cũng sẽ không biết ngươi vào hội hỗ trợ!"
"Tất cả tin tức của hội hỗ trợ đều không thể tiết lộ, bằng không chỉ có thể đá ngươi ra ngoài!"
Lâm Diệu vội vàng gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Ta hiểu! Ta có thể làm gì?"
"Truyền tin tức, thu thập tình báo, không phải ông nội ngươi là cường giả Lăng Vân cảnh sao? Còn có quan hệ không tệ với Chu phủ trưởng, ta tin rằng ông ấy biết không ít tin tức, ngươi cảm thấy có khả năng lộ ra thì nói cho ta biết, không thể lộ ra thì thôi."
Tô Vũ lại nói: "Dĩ nhiên, tất cả không mang tính ràng buộc! Tại hội hỗ trợ, chúng ta chú trọng trao đổi công bằng công chính, ngươi cung cấp tình báo, giá trị bao nhiêu thì chúng ta sẽ có người ước định, cuối cùng ngươi có thể đổi lấy một vài thứ ngươi muốn."
"Thứ ta muốn ư?” Lâm Diệu chần chờ: "Hiện tại tài nguyên tu luyện của ta rất đầy đủ..."
Tô Vũ lắc đầu, "Lâm huynh, ngươi quá dễ thỏa mãn! Sự bá đạo khi tìm ta đòi tinh huyết Phá Sơn ngưu đâu rồi? Không phải ngươi muốn tranh Bách Cường bảng sao? Hiện tại thế nào, chẳng lẽ dễ dàng từ bỏ như vậy? Lớp học đã có nhiều người tiến nhập Bách Cường bảng, ngươi không có ý định gì ư?"
Lâm Diệu ngẩn ra.
"Ta cảm thấy từ khi chúng ta hòa đàm, hình như ngươi không còn đấu chí nữa, nếu biết sớm thì thà để ngươi tiếp tục làm địch nhân của ta! Lâm huynh, đừng quên ngươi thuộc Đơn thần văn nhất hệ, ta là Đa thần văn nhất hệ, từ nay về sau, chúng ta vẫn là kẻ địch, là đối thủ! Ngươi hận không thể lột da ta, đó mới là Lâm Diệu!"
Lâm Diệu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gã gật đầu trịnh trọng nói: "Thụ giáo! Đúng là ta đã lơ là rồi, ta cảm thấy nếu Tô huynh đã không phải địch nhân, ta còn cần tranh làm gì, giờ thì ta biết mình sai rồi!"
"Vậy là được!" Tô Vũ vỗ vỗ vai gã: "Chúng ta có rất nhiều thứ tốt, pháp quyết dùng để tịnh hóa nguyên khí, kể cả Phệ Hồn quyết ta nói trước đó, còn có kỹ năng thiên phú tinh huyết, thậm chí có cả pháp quyết cường hóa thân thể, đủ loại ý chí chi văn... Rất nhiều! Làm sao có thể không có thứ ngươi cần? Tất cả những thứ này chỉ có người một nhà mới có cơ hội chia sẻ!"
Lâm Diệu nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi: "Những vật này có thể truyền sao?"
"Vì sao không thể? Chính chúng ta là người sáng tạo, nghiên cứu, không phải lấy từ nơi khác!"
Người một nhà sáng tạo!
Lâm Diệu giật mình, hội hỗ trợ này rốt cuộc có bao nhiêu người gia nhập?
Lại có bao nhiêu cường giả?
Có thể có không ít người đa thần văn nhất hệ gia nhập, có lẽ có cả người đơn thần văn nhất hệ, vậy những phái hệ khác thì sao?
Lâm Diệu kinh hãi, lão sư của mình rất có thể đã gia nhập rồi!
Chỉ sợ một số người khác cũng gia nhập, tỉ như... Hạ Hổ Vưu của Hạ gia?
Gã cảm thấy mình vừa gia nhập một tổ chức vô cùng ghê gớm!
Có lẽ, nội bộ học phủ ẩn giấu một thế lực kinh người mà phủ trưởng cũng không biết!
Gã suy nghĩ tới đây thì cảm xúc đã kích động đến tột độ.