Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 522: Đã Là Cực Hạn

Chương 522: Đã Là Cực Hạn
"Khách quý ít gặp a!"
Thấy Tô Vũ, Triệu Lập cười ha hả trêu ghẹo.
Tô Vũ ngượng ngùng xấu hổ, hắn có chuyện mới đến, không có việc gì thì không đến, cái gọi là phụ tu này, trên thực tế cơ sở khóa hắn cũng đi không nhiều lắm.
"Lão sư, ta. . ."
"Không sao!"
Triệu Lập không để ý, cười nói: "Tiểu tử nhà ngươi nếu còn tới đúc binh khóa, khi ấy ta mới phải bội phục ngươi! Vừa tu luyện, vừa phác họa thần văn, còn phải tăng cường ý chí lực. . . Trong khoảng thời gian ngắn còn muốn đánh lên Bách Cường bảng, lúc này ngươi mới nhập học hơn hai tháng thôi đấy!"
Ông thật sự không quá để ý, Tô Vũ bề bộn nhiều việc, chuyện này ai cũng có thể minh bạch.
Nhất là Tô Vũ còn tham dự một vài hạng mục nghiên cứu, hắn có thể tu luyện tới mức độ này là đã chấn kinh một đám người.
Lúc này còn có thể tới phụ tu đúc binh được thì Tô Vũ đúng là thần nhân!
Tô Vũ xấu hổ vô cùng, Triệu Lập không thèm để ý, tiện tay đóng cửa đại viện sở nghiên cứu, vừa đi vừa nói: "Nói đi, có chuyện gì, là đúc lại văn binh sao? Không cần vội vã như vậy, chắc ngươi mới phác hoạ được mấy miếng thần văn mà thôi, chờ ngươi có hơn 10 thần văn thì tới tìm ta."
"Lão sư. . ."
Tô Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Lão sư, ta tìm ngài là muốn hỏi một chút, có biện pháp nào để không cần tích lũy điểm công huân mà vẫn trực tiếp tiến vào nguyên khí bí cảnh không?"
"Không phải ngươi có đủ sao?" Triệu Lập ngạc nhiên: "Điểm công huân ngươi tích lũy được chắc chắn đủ, cái này ta cũng biết! Chẳng lẽ. . . Tiểu tử ngươi muốn vào miễn phí?"
Tô Vũ cười ngây ngô: "Nếu có thể miễn phí thì đương nhiên tốt nhất rồi!"
"Ngươi. . ." Triệu Lập không biết nói gì, bật cười, suy nghĩ một chút, ông nói: "Chắc ngươi biết tình huống đại khái, đúng không? Phụ thân ta là Tứ đại phủ trưởng của học phủ, lưu lại viên thần văn kia, kỳ thật ta chưa bao giờ quản, bởi vì ông ấy dùng tài nguyên học phủ, ông đại biểu cho Đại Hạ Văn Minh học phủ. Dĩ nhiên, nói chính xác thì bí cảnh thuộc về ta, bằng không hiện tại một vài gia tộc Vô Địch đã gây chuyện với ta rồi, gia tộc của cường giả mà không hưởng thụ phúc lợi cường giả mang tới, vậy trở thành cường giả có ý nghĩa gì?"
Triệu Lập không quá để ý cách làm của những người khác, ông tiếp tục nói: "Đi vào một lần, kỳ thật không tốn nhiều công huân, bởi vì duy trì bí cảnh cần chi phí, học phủ có một ít thu nhập, trên thực tế thì không nhiều, là rất ít!"
Tô Vũ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Lão sư, không thể miễn phí cũng không sao, ý ta là, đưa vài vị hảo hữu của ta vào tu luyện, tiền trả theo quy định, thế nhưng bọn họ tích lũy không đủ điểm công huân, ngài biết mà, không đến Đằng Không, tích lũy điểm công huân quá khó khăn."
"Tiểu tử ngươi thì không khó!"
Triệu Lập cười một tiếng, mở miệng: "Được thôi, vào thì phải thanh toán 100 điểm công huân, đây là để cho bí cảnh vận chuyển lâu dài, tiền trả đủ rồi, điểm tích lũy thì có khả năng cho đi cửa sau. . ."
Dứt lời, ông móc móc rút rút một hồi trên ghế sa lon của mình, móc ra một khối thẻ bài đen như mực, "Dùng cái này đi, có thể dẫn người đi vào! Người trông coi bí cảnh là Tiểu Hoàng và Tiểu Nhiếp, hai người bọn họ biết tình huống. . ."
Tiểu Hoàng. . . Tiểu Nhiếp!
Tô Vũ nghe vậy cảm thấy kì kì, Tiểu Nhiếp thì vẫn được, Tiểu Hoàng. . . hàng xóm sát vách nhà ta nuôi con chó có cái tên hệt như vậy.
"Tạ ơn lão sư!"
Tô Vũ không suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng tiếp nhận, một mặt vui vẻ.
Vật này rất tốt!
Có khả năng dẫn người tiến vào, mặc dù vẫn phải giao tiền nhưng tối thiểu là miễn đi rất nhiều phiền toái, hi vọng mấy người Hồ Tông Kỳ, Lâm Diệu kia cố gắng tích điểm công huân, không nằm trong 10 hạng đầu thi tháng, cũng không vào được Bách Cường bảng, lại không thể làm nhiệm vụ. . . Phải đợi đến ngày tháng năm nào chứ!
Thẻ bài trong tay có cảm giác mát lạnh, phía trên không có gì phức tạp, chỉ có một cái chùy, cộng thêm một chữ "Triệu".
Tô Vũ vui vẻ vạn phần, vội vàng nói: "Lão sư, làm phiền ngài quá! Đúng rồi, lần trước ngài nện ta mấy lần, ta phát hiện ý chí lực của ta cường đại hơn nhiều, trước đó thời điểm kiểm trắc, ta phát hiện ý chí lực đã đạt đến nhất giai đỉnh phong."
"Nhất giai đỉnh phong?" Triệu Lập ngẫm nghĩ, gật đầu khen: "Không tồi! Nhưng mấy chùy kia của ta không có hiệu quả lớn như vậy, cái này có quan hệ với chính bản thân ngươi, ban đầu ý chí lực của ngươi cũng đã được thiên chùy bách luyện, ta chỉ giúp nó càng ngưng luyện hơn mà thôi."
"Lão sư, đó là hiệu quả của Khoách Thần quyết sao?"
"Ừm."
Triệu Lập chẳng lo Tô Vũ biết chuyện này, đến lúc này mà hắn còn không biết thì đúng là kẻ ngu.
Ông cười trêu chọc: "Hiện tại hối hận chưa? Lúc trước nếu ngươi chủ tu Đúc Binh hệ, ta liền truyền Khoách Thần quyết cho ngươi, giờ ngươi chỉ có thể bị động hưởng thụ chỗ tốt của mấy chùy mang tới, ngươi phải biết rằng, sau khi tu luyện, trong biển ý chí của ngươi sẽ tự động hình thành một cái búa lớn, ngày ngày rèn luyện biển ý chí của ngươi!"
Ánh mắt Tô Vũ cực kỳ quỷ dị nhìn ông, nói vậy. . . ngày ngày Triệu lão sư đều bị chùy nện ư?
Bị hắn nhìn như thế, Triệu Lập cạn lời, ông cười nhạt nói: "Nhìn cái gì đấy, thiên chùy bách luyện mới thật sự là biển ý chí! Dù là Sơn Hải thì cũng không thể đánh vỡ biển ý chí của ta, đây là tác dụng của Khoách Thần quyết!"
"Đẳng cấp Ý chí lực, dưỡng tính nhất giai, Đằng Không nhị giai, Lăng Vân tam giai, Sơn Hải tứ giai, Nhật Nguyệt ngũ giai. . . Trước mắt cao nhất cũng là ngũ giai đỉnh phong! Ta tuy là Lăng Vân, nhưng ý chí lực đã đạt đến tứ giai!"
Tô Vũ kinh ngạc: "Vậy tại sao lão sư không phải Sơn Hải?"
"Sơn Hải. . ." Triệu Lập suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi đã nhập học lâu như vậy cũng phải biết một số việc, tấn cấp cần ý chí lực, thần văn, thần khiếu đều đến tiêu chuẩn kia. Năm đó ta đúc văn binh địa giai thất bại, dẫn đến Chủ Thần văn của ta không thể tấn cấp! Hiện giờ Chủ Thần văn của ta chỉ là tam giai đỉnh phong, không thể đi đến tứ giai, mà năm đó để bước vào Sơn Hải, ta dung luyện chủ thần văn vào chuôi văn binh này, hiện tại văn binh hỏng rồi, đời ta. . . Sơn Hải là vô vọng!"
Trên thực tế là còn có hi vọng, nhưng hi vọng không lớn.
Ông cũng không quá để ý, mấy năm trước ông còn hơi mất mát, hiện giờ ông để tùy xem vận khí đi.
Có lẽ một ngày nào đó văn binh sẽ tấn cấp, Chủ Thần văn của ông cũng có thể tấn cấp thành công, bước vào Sơn Hải cảnh cũng nên.
Tới giờ khắc này, Tô Vũ mới hiểu được vì sao Triệu Lập không thể đi vào Sơn Hải!
Ông thật quyết đoán!
Thế mà ông lại dung nhập chủ thần văn vào trong văn binh, khó trách, khó trách 120 tuổi. . . Khụ khụ, khó trách không thể tấn cấp.
"Lão sư, vậy tại sao ngài không phải Lăng Vân cửu trọng?"
Triệu Lập tùy ý nói: "Tại vì Khoách Thần quyết, ta vốn đã đến rồi, sau này tấn cấp không thành công, biển ý chí không có cách nào mở rộng, Khoách Thần quyết lại ngày ngày rèn luyện cho ta, nén sức mạnh ý chí của ta, dần dần không chứa đầy được biển ý chí nữa, rớt xuống Lăng Vân thất trọng."
Tô Vũ đã hiểu rõ!
Hóa ra trước đây vị này là Lăng Vân cửu trọng!
Kết quả không vào được Sơn Hải cảnh, chùy lại ngày ngày nện gõ ý chí lực, nén chặt lại, rồi rớt xuống Lăng Vân thất trọng.
"Vậy. . . cứ mãi như thế sao?"
"Không!" Triệu Lập cười nói: "Cái gì cũng có giới hạn của nó, ý chí lực của ta đã nén đến trình độ cực kì kiên cố, đè nén đến Lăng Vân thất trọng đã là cực hạn."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất