Chương 531: Ngài Làm Gì Có Di Sản?
Tô Vũ rời Tàng Thư các.
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi đi.
Liễu lão sư đã đến Đại Hạ phủ à?
Có lẽ. . . Bạch Phong thật sự có thể giải quyết vấn đề thần văn trở ngại của ông.
Nếu có thể hóa giải trở ngại của thần văn do Ngũ Đại lưu lại, có phải Liễu lão sư sẽ cường đại hơn một chút hay không?
Lần này, không có tiếng thông báo nhắc nhở không có tín hiệu.
Gọi một lúc mới được kết nối, Liễu Văn Ngạn vui vẻ nói: "Tô Vũ, tìm lão sư có việc gì?"
"Lão sư. . ." Tô Vũ mở miệng liền nói: "Lão sư, Bạch Phong lão sư nói với ta, muốn mời ngài trở lại thăm trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, gần đây chúng ta suy luận ra một môn công pháp rất mạnh mẽ, gọi là《 Phệ Hồn quyết 》 , có thể khiến nguyên khí biến dị, thế nhưng Bạch lão sư nói hắn còn chưa hoàn thiện, không biết ngài có thể cho chút ý kiến hay không."
"Phệ Hồn quyết?"
Liễu Văn Ngạn hơi kinh ngạc, ông nhìn về phía mấy người Ngô Nguyệt Hoa, Ngô Nguyệt Hoa gật gật đầu, thầm truyền âm: "Nguyên quyết của Phệ Hồn trùng, có hiệu quả biến dị nguyên khí."
Liễu Văn Ngạn gật đầu, vẫn còn kinh ngạc, "Các ngươi còn suy luận ra cả công pháp của côn trùng rồi à?"
Ông cảm thấy ngoài ý muốn.
Loại công pháp trùng tộc này đối với nhân tộc mà nói là một trong những loại công pháp cực kỳ khó phá giải, bởi vì cấu tạo khác biệt quá lớn.
"Lão sư, Bạch lão sư rất có tài trong phương diện nghiên cứu, thế nhưng bây giờ còn có mấy chỗ khó giải quyết, cho nên muốn hỏi ý kiến của ngài một chút. . ."
"Ta ư?" Liễu Văn Ngạn bật cười: "Ta thì có ý kiến gì được, cái tên Bạch Phong này, ta đúng là đánh giá thấp hắn rồi. Giờ ta không có thời gian đến chỗ các ngươi. . ."
Ông không đi được.
Tại khu vực phó thành thì được, nếu ông tiến vào trung tâm Văn Đàm, rất nhiều người sẽ ngăn cản, nhưng mà ở đó có Vạn Thiên Thánh trọng quy củ, vậy chỉ cần Liễu Văn Ngạn ông trốn ở trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, Vạn Thiên Thánh sẽ không cho phép tranh đấu phát sinh ở trong học phủ.
"Lão sư, nếu ngài không tới được, ta có thể bảo Bạch lão sư đi Nam Nguyên tìm ngài!"
Tô Vũ nói: "Bạch lão sư rất cấp bách, đều là tại ta, trước đó không lâu ta nói muốn mang đi đấu giá, kết quả hỏi ra mới biết còn chưa hoàn thiện, Bạch lão sư cũng rất gấp. . ."
"Ngươi tiểu tử này. . ."
Liễu Văn Ngạn cũng bó tay, không hoàn thiện mà ngươi còn dám nói mang đi đấu giá?
Còn nữa, xem ra Bạch Phong đối xử với tiểu tử này rất tốt, ngay cả việc suy luận công pháp cũng cho Tô Vũ tham dự, mà Tô Vũ lại muốn đấu giá công pháp không hoàn thiện, chỉ sợ là chủ ý của chính hắn, vậy mà Bạch Phong còn không tính sổ với hắn ư?
Suy nghĩ một chút, Liễu Văn Ngạn nói: "Được rồi, ta sẽ sắp xếp thời gian trao đổi với ngươi sau, hiện tại không tiện lắm."
"Vậy được rồi, lão sư, ta sẽ liên lạc với ngài sau."
". . ."
Dập máy thông tin, Liễu Văn Ngạn kinh ngạc nói: "Nguyệt Hoa, ngươi biết Tô Vũ không, Bạch Phong rất xem trọng tiểu tử này sao?"
"Tô Vũ?"
Không cần Ngô Nguyệt Hoa mở miệng, tráng hán trung niên Chúc Kì đã cười nói: "Liễu đại ca, ta biết Tô Vũ! Học phủ hiếm có người nào mà không biết, hóa ra là học sinh của Liễu đại ca à, khó trách. . . Ta biết là đám Bạch Phong không dạy ra được đệ tử như vậy mà. . ."
Liễu Văn Ngạn bật cười, kỳ thật ông cũng không dạy Tô Vũ bao nhiêu, chỉ có một chút kiến thức căn bản mà thôi, sao lại nói Bạch Phong không dạy được đệ tử như thế?
"Tô Vũ. . . nổi danh lắm à?" Liễu Văn Ngạn tò mò, "Hắn tiến vào Bách Cường bảng rồi ư?"
"Đâu chỉ như vậy!" Chúc Kì cười ha hả nói: "Tiểu tử kia lợi hại lắm, không chỉ giết vào Bách Cường bảng, còn khiến đám người Chu Minh Nhân kia mất thể diện, phiền toái một đống lớn! Lão già Chu Minh Nhân không tới đây chỉ sợ là vì đang giải quyết những phiền toái này. . ."
Ông đơn giản kể lại chuyện Tô Vũ làm ầm ĩ trong học phủ, Liễu Văn Ngạn kinh ngạc, "Thay đổi nhiều vậy ư?"
Đây là Tô Vũ trong ấn tượng của ông sao?
Mới đến đây không bao lâu, sao lại thay đổi nhiều như vậy?
Đã là Thiên Quân cửu trọng rồi!
Còn đánh bại học viên hạng 38 Bách Cường bảng, náo động đến mức Chu Minh Nhân mất hết mặt mũi, quả thực khiến ông có chút ngoài ý muốn, cũng hơi thổn thức!
Không ngờ Tô Vũ nói hắn sống không tồi là thật, mà xem ra đâu chỉ là không tồi.
Ông không hỏi nữa, hiện giờ ông không có cách nào đi vào học phủ.
Mà những việc này cũng không cần khiến Tô Vũ và Bạch Phong tham dự vào.
Hai người đều quá yếu!
Dù là Bạch Phong đến Đằng Không bát trọng thì cũng không đáng chú ý.
. . .
Trong học phủ.
Tô Vũ dập máy thông tin, hắn suy tư một chút rồi cấp tốc đi đến sở nghiên cứu.
Liễu lão sư không tới là kiêng kị điều gì sao?
Nếu ông không đến, vậy bảo lão sư đi gặp đi!
Trở lại trung tâm nghiên cứu, hắn đi thẳng đến tầng thứ 3 dưới mặt đất.
Bạch Phong vẫn vậy, như là một người máy, không ngủ không nghỉ làm nghiên cứu của anh, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài, dù bên ngoài trời sập cũng chưa chắc anh đã biết.
Cảm ứng được Tô Vũ tới, Bạch Phong cấp tốc quay đầu, kinh hỉ hô lên: "Tiểu A Vũ, lão sư ngươi lại có phát hiện mới! Ta vừa mới phá hủy Đồ Long kiếm. . ."
Tô Vũ nghe xong mà suýt bị hù chết!
Điên à?
Đây chính là thần văn chiến kỹ của ngài đấy!
"Lão sư, ngài kiềm chế một chút, đừng giết chết chính mình. . ."
"Bớt nói nhảm!"
Bạch Phong mặc kệ hắn, trong tay hiển hiện một thanh tiểu kiếm, vui vẻ khoe: "Tiểu tử, nhìn kỹ đi!"
Sau đó Đồ Long kiếm bị anh thuần thục phá hủy!
Đúng vậy, phá hủy!
Tô Vũ choáng váng, thần văn chiến kỹ còn có thể hủy ư?
Bạch Phong cười ha hả: "Lợi hại không? Không phải lấy ra một cái thần văn, mà là trực tiếp phá hủy, đồng thời phá hủy cả chiến kỹ, hay không? Thần văn chiến kỹ, khuôn mẫu không thể biến đổi cái gì, đều là vô nghĩa!"
"Ta có thể gây dựng lại bất cứ lúc nào!"
Dứt lời, tiểu kiếm vừa mới bị hủy thành từng khối lại khép lại lần nữa.
"Ta còn có thể làm nó biến hình!"
Dứt lời, Bạch Phong lại chơi đùa một hồi, tiểu kiếm biến thành một thanh đao.
"Chỉ cần trung tâm vẫn còn, căn cứ mấy cái cơ điểm này có thể làm gì cũng được!"
Bạch Phong vừa chơi đùa, vừa trầm giọng nói: "Nhưng ta phát hiện một chút tác dụng phụ! Thời điểm ta tạo hình Đồ Long kiếm thì không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, chỉ khi nào tạo thành hình dạng khác mới khó chịu, xuất hiện một chút cảm giác bài xích!"
"Thứ nhất, thần văn chủng tộc bất đồng!"
"Thứ hai, đẳng cấp thần văn không đồng đều."
"Thứ ba, thần văn các chủng tộc có độ mạnh yếu không giống nhau. . ."
Dứt lời, anh nhìn về phía Tô Vũ nói: "Ngươi phải kiên trì dùng thần văn nhân tộc, ta phát hiện, thời điểm thần văn chiến kỹ trọng tổ, thần văn nhân tộc có lực bài xích nhỏ nhất, thần văn của Thần Ma chủng tộc có lực bài xích mạnh nhất. . ."
"Ta hoài nghi thần văn của Thần Ma chủng tộc trời sinh đã bài xích chúng ta, bởi vì ta phác hoạ thần văn Thần Ma chủng tộc vẫn luôn có lực kháng cự mỏng manh, trước đây ta cũng không phát hiện!"
Bạch Phong tự lẩm bẩm: "Là thần văn nhân tộc quá yếu ớt, cho nên không có lực bài xích quá lớn sao? Hay là thần văn Thần Ma này không thích hợp với chúng ta?"
"Nếu không phải ta gây dựng lại thần văn chiến kỹ thì sẽ hoàn toàn không cảm ứng được bài xích, cho dù đến Lăng Vân, Sơn Hải thì chỉ sợ cũng vậy, thế nhưng một khi đến Nhật Nguyệt, ta hoài nghi loại lực bài xích sẽ tăng lên, dẫn đến chúng ta không có khả năng lợi dụng thần văn của bọn chúng tiến giai Vô Địch!"
"Là thần văn nhân tộc có vấn đề, bị suy yếu, hay là thần văn Thần Ma chủng tộc có vấn đề, không thích hợp với chúng ta?"
". . ."
Bạch Phong nói lan man, tự lẩm bẩm, đã quên đi sự tồn tại của Tô Vũ.
Mà Tô Vũ cũng có chút thất kinh, từ khi mình nhắc anh thần văn và kỹ năng thiên phú có quan hệ, hình như lão sư đã hoàn toàn mở rộng lối đi, nghiên cứu càng ngày càng sâu.
"Lão sư!"
"Ồ!"
Bạch Phong tỉnh táo, anh nhìn về phía Tô Vũ nói: "Đừng nóng vội, dù sao ngươi còn cần phác hoạ 18 thần văn, còn sớm, từ từ là được, đừng nóng vội! Ta sẽ thử lại lần nữa, không được, ta sẽ phế bỏ một vài thần văn để xem có thể bổ sung hay không."
Tô Vũ giật mình!
Huỷ bỏ thần văn?
Lão sư. . . Sẽ không thật sự giết chết chính mình chứ?
"Lão sư, đừng vội, xảy ra chuyện rồi!"
Tô Vũ vốn không muốn nói quá nhiều, nhưng thấy Bạch Phong sắp muốn phế bỏ thần văn chính mình thì nào còn dám gạt, vội vàng nói hết mọi chuyện.
Cuối cùng hắn vội nói: "Lão sư, hiện tại ngài đừng tự sát, không chừng sau đó có nhiều phiền toái lắm!"
"Sư bá tới Đại Hạ phủ rồi?" Bạch Phong nhíu mày, "Trước đó cũng đã nói, mục đích của vài người không phải là chúng ta, mà là vì bức bách sư bá xuất hiện, ép sư phụ ra tay. Xem ra, tới thật rồi!"
Mặc dù Bạch Phong biết không nhiều, nhưng anh không ngốc, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Một đám hỗn đản, nói tới nói lui vẫn là nhớ thương thần văn Ngũ Đại truyền thừa, có lẽ Ngũ Đại thật sự đã chạm tới bí mật Văn Minh sư Vĩnh Hằng!"
Tô Vũ cau mày: "Bọn họ quá thiển cận! Nếu có thể tấn cấp Vô Địch, ta muốn làm Văn Minh sư, nếu quả thật có biện pháp, hẳn là không nên khăng khăng cố chấp."
Hắn cảm thấy mình sẽ không như vậy!
Bởi vì Văn Minh sư tấn cấp Vô Địch cảnh là hành động mở đường, mở đường cho rất nhiều Cường giả Nhật Nguyệt đỉnh phong chuyển tu Chiến Giả đạo, nếu không liên quan đến hạch tâm then chốt, nếu có biện pháp thì không cần phải che giấu.
Bởi vì, vạn tộc có Văn Minh sư Vĩnh Hằng cảnh.
Mà Nhân tộc không có!
Vậy cần gì phải che giấu?
Bạch Phong thở dài: "Ai biết được, có lẽ không phải thiển cận, mà là căn bản không muốn để nhân tộc xuất hiện Văn Minh sư Vĩnh Hằng cảnh đi?"
"Cái này. . ."
Tô Vũ nghĩ đến lời sư bá nói, lúc trước có khả năng có người đánh cắp tư liệu của Ngũ Đại.
Bạch Phong không quan tâm, anh hít sâu một hơi: "Nếu sư bá đã tới, ta đây liền có tài liệu nghiên cứu! Tốt lắm, đỡ phải giết chết chính mình để tiểu tử ngươi kế thừa di sản của ta. . ."
Tô Vũ thầm chửi bậy, ngài tỉnh táo lại đi, ngài làm gì có di sản!
Trung tâm nghiên cứu không phải của ngài, là của sư tổ.
Cho nên ngài chết rồi chẳng để lại được cái gì đâu.