Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 535: Công Chúa Vân Hổ Tộc

Chương 535: Công Chúa Vân Hổ Tộc
Hoàng lão lười quản bọn họ, mở miệng nói: "Ở bên ngoài đại khái còn phải chờ thêm một lúc, bên trong có người đang tu luyện! Ngươi muốn tiến vào khu Vạn Thạch tu luyện sao?"
Lão nhìn về người đội mũ che phía trước, khẽ cau mày nói: "Tên, số hiệu, thực lực, ta tra một chút xem điểm tích lũy công huân có đủ hay không!"
"Hạ Thanh, số 021, Vạn Thạch nhất trọng."
Dưới áo choàng truyền đến một giọng nữ.
Giọng nói ấy hết sức thanh thuần, Tô Vũ nghĩ tới đầu tiên là Bạch Ly, con mèo trắng kia khi nói chuyện lần đầu tiên với hắn cũng là giọng điệu này.
Nữ ư?
Chủng tộc gì?
Không phải là Hồ tộc đó chứ, gương mặt đầy lông?
Vạn Thạch cảnh. . . hẳn cũng không yếu đâu.
Tô Vũ thầm nghĩ ngợi, Hoàng lão kiểm tra một phen, khẽ nhíu mày nói: "Đã đủ, vạn tộc học viện kiểm tra tháng hai lần đều thuộc mười vị trí đầu, cống hiến một bản huyền giai võ kỹ. . ."
Hạ Thanh không nói gì.
Phía sau thanh âm của Hộ Đạo giả vẫn hơi khàn khàn: "Hai vị, làm phiền, ta vào bí cảnh khác nhìn thử một chút có bí cảnh nào phù hợp hay không, Thanh công chúa liền làm phiền hai vị chăm sóc một phen!"
Công chúa?
Tô Vũ lập tức khơi dậy sự tò mò, là công chúa của một tộc sao?
Thân phận không thấp!
Hoàng lão cũng lười khách sáo, tùy ý khoát khoát tay, chờ người áo choàng đi rồi, thấy Tô Vũ vẫn đang hiếu kỳ nhìn người đối diện bèn truyền âm mắng: "Nhìn cái gì vậy, mọc ra cái đuôi mà ngươi cũng xem! Là Hổ tộc, Vân Hổ Nhất tộc, một tộc không quá mạnh trong Hổ tộc, tiểu tộc mà thôi."
Vân Hổ!
Tô Vũ suy nghĩ một chút, hắn biết, đây hoàn toàn chính xác không tính là chủng tộc quá cường đại.
Trong Hổ tộc thì mạnh nhất hẳn là Phi Thiên hổ, xếp thứ 32 trong vạn tộc.
Vân Hổ. . . Không thấy xếp hạng cụ thể, dù sao không mạnh là được rồi, bằng không Tô Vũ ít nhiều sẽ biết một chút.
Không cần quá để ý!
Một tiểu tộc mà thôi, có lẽ tộc trưởng chẳng qua cũng chỉ là Sơn Hải cảnh, vị Hộ Đạo giả kia cảm giác còn không mạnh bằng hai vị Hoàng, Nhiếp, có thể gã là Lăng Vân, thế nhưng chưa chắc đã mạnh.
Công chúa của bộ tộc này. . . Khó trách cũng không có gì để thể hiện.
Tô Vũ kỳ thật hơi bị hiếu kỳ, ấy là làm sao nàng lại họ Hạ?
Hạ gia cùng với Vân Hổ tộc sinh ra sao?
Đương nhiên, không phải cứ họ Hạ liền có quan hệ với Hạ gia.
Hắn còn đang suy nghĩ mấy thứ linh tinh này, Hạ Thanh bỗng nhiên đi đến bên cạnh hắn, thanh âm êm dịu, nói bằng nhân tộc ngữ: "Tô Vũ đồng học, xin chào, có thể làm quen một chút được không? Lần trước ngươi hạ gục Hoàng học trưởng trên lôi đài, ta cũng nhìn thấy."
Tô Vũ ngẩng đầu, khép ý chí chi văn trong tay lại, lòng thầm hồ nghi, áp sát như thế là muốn rình coi nhân tộc bí pháp của chúng ta phải không?
Quả nhiên, vạn tộc tâm tư bất chính!
Bắt lấy mỗi một cơ hội đều muốn đào cơ mật của nhân tộc!
"Xin chào. . ."
Tô Vũ lộ ra nụ cười, cười như gió xuân ấm áp, "Hạ Thanh đồng học, hân hạnh! Ta từng nghe về Vân Hổ nhất tộc, rất lợi hại, hai lần kiểm tra tháng ngươi đều có thể nằm trong top 10, còn là thực lực Vạn Thạch, Hạ Thanh đồng học quá lợi hại! Đúng rồi, phó phủ trưởng của chúng ta tên là Hạ Trường Thanh, Hạ Thanh đồng học. . ."
Hạ Thanh cười một tiếng, ngữ giọng thanh thúy, "Ta và Hạ phủ trưởng không có quan hệ, tên của ta vốn không phải là vậy, phiên dịch sang nhân tộc ngữ thì có chữ thanh, tới Đại Hạ phủ, nhập gia tùy tục cho nên ta liền tự lấy tên là Hạ Thanh."
"À, thì ra là thế!"
Tô Vũ gật đầu, nhiệt tình nói: "Hạ Thanh đồng học là công chúa của một tộc, thất kính rồi!"
"Tô đồng học chê cười. . ." Hạ Thanh nhỏ nhẹ đáp: "Vân Hổ tộc chúng ta rất nhỏ yếu, không mạnh mẽ bằng nhân tộc, thậm chí không cần tới Đại Hạ phủ, dù cho chỉ qua là Các lão của học phủ xuất hiện thì tộc chúng ta sẽ bị diệt vong. Nay ta tới nhân cảnh cũng là vì muốn học tập nhân tộc, kỳ vọng có thể giúp đỡ nhân tộc trên Chư thiên chiến trường trong tương lai. . ."
Dối trá!
Tô Vũ tự nhủ một tiếng trong lòng, ta mới không tin!
Giúp nhân tộc. . . Giúp cái rắm ấy, không bỏ đá xuống giếng thì đã may mắn lắm rồi.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, rồi giả lả cười, "Hợp tác cũng có lợi, hai bên cùng ủng hộ là việc nên mà! Thanh công chúa có thể tới Nhân cảnh học tập cũng chính là thời cơ, nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ tùy thời lên tiếng, học phủ có vài đồng học hiểu lầm khá sâu đối với vạn tộc, nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, ta thay bọn họ nhận lỗi, vào học phủ đều là đồng học, đều là người một nhà. . ."
Nói xong, Tô Vũ thở dài: "Ta cực kỳ tán thành đề nghị của Vạn phủ trưởng, đáng tiếc. . . có vài người ngoan cố không thay đổi, tựa như người trong Đơn thần văn nhất hệ của học phủ chúng ta chỉ luôn nghĩ đến tranh chấp nội bộ, người tài giỏi bị coi như khối u ác tính, còn không bằng vài bạn hữu vạn tộc. . ."
Tô Vũ một mặt cảm khái, oán giận, có chút bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Hạ Thanh, cười nói: "Hi vọng Thanh công chúa đừng hợp lại cùng với những người kia, bọn chúng mắt cao hơn đầu, cảm thấy thiên hạ chỉ có chúng lợi hại nhất!"
Hạ Thanh yếu đuối đáp: "Việc lớn của nhân cảnh, chúng ta cũng không dám tham dự, chúng ta tới chỉ là vì học tập một chút tri thức tân tiến hơn, hy vọng có thể mang đến một ít biến hóa cho Vân hổ tộc. Tô đồng học, thật có lỗi, ta chỉ sợ không thể xen vào những sự tình này."
"Nên thế, ta hiểu!" Tô Vũ gật đầu, "Ngược lại có phiền toái gì thì có thể tìm ta, gặp nhau chính là duyên phận! Dĩ nhiên, nếu có thể cho ta một chút công huân làm thù lao, vậy thì càng tốt hơn. . ."
Tô Vũ trêu ghẹo: "Thanh công chúa là công chúa của một tộc, khẳng định sẽ không thiếu chút tiền này. . ."
Hạ Thanh mỉm cười tươi tắn: "Vậy sau này có nhu cầu, ta sẽ tìm Tô đồng học hỗ trợ."
". . ."
Hai người bọn họ trò chuyện, hai vị Hoàng lão đưa mắt nhìn nhau, Hoàng lão truyền âm nói: "Tiểu tử này. . . khách khí với vạn tộc như vậy. . . Thật sự là hắn chủ trương hòa bình hay là hắn có ý đồ gì khác?"
"Ngươi nói xem!" Nhiếp lão không khách khí đáp lời: "Tiểu tử Tô Vũ kia, ngươi nhìn hắn cười vui sướng, tặc mi thử nhãn! Hắn một mực nói lời khách sáo, trò chuyện tiếp xuống, đại khái đều muốn hỏi một chút người ta có bao nhiêu công huân!"
Ông vừa nói xong, Tô Vũ bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: "Thanh công chúa, các ngươi tới nhân cảnh hẳn là không có công huân của nhân tộc đúng không? Đại khái mang tới đều là một chút tài nguyên, ta có một người bạn quen biết rộng, về sau các ngươi cần công huân thì có thể dùng một chút bảo vật tìm bạn của ta để đổi. . . Các ngươi không phải là sẽ tìm học phủ hoặc là Hạ thị thương hội để đổi đó chứ? Nơi đó rất hố nha, bọn họ quá xấu xa!"
Tô Vũ ép giọng xuống cực thấp, "Tỉ như Nguyên Khí dịch, ngươi đổi với học phủ thì học phủ chỉ cho ngươi 1 điểm công huân, chính ngươi mua lại cần những 5 điểm công huân! Ngươi tìm ta, một giọt Nguyên Khí dịch, chúng ta trả ngươi 2 điểm công huân, muốn mua thì chỉ 3 điểm mà thôi!"
Tô Vũ thấp giọng nói: "Cái này rất có lời đó. Dĩ nhiên, quy mô nhỏ là được, quy mô lớn thì chúng ta không dám làm, cũng vì là đồng học với nhau, bằng không thì bị người khác báo cáo tội danh tư thông với vạn tộc, ai cũng đảm đương không nổi!"
Hạ Thanh kinh ngạc nhìn hắn, "Thật sao?"
"Dĩ nhiên!"
Tô Vũ gật đầu, âm thầm phán đoán một phen, quả nhiên, những người này thật sự dùng tài nguyên để đổi điểm công huân!
Cũng đúng, Vạn Thiên Thánh làm sao có thể không kiếm lời một món lớn cho được!
Không biết có thể kiếm một chút hay không, dù sao tài nguyên của những người này sớm muộn gì cũng phải lấy ra đổi công huân, vào bí cảnh cần, ăn cơm ngủ nghỉ đều cần. Sống ở Nhân cảnh mà không có điểm công huân thì đám vạn tộc ấy cũng sẽ không có cách nào bươn trải nổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất