Chương 543: Sư Phụ, Xin Lỗi Ngài!
". . ."
Tô Vũ muốn chửi đậu đen rau muống, ta không phải nhóc con, ta không âm hiểm, ta là người thành thật!
Sư tỷ nhà mình đúng là có bệnh, toàn vu oan cho ta!
"Được, ta biết rồi!"
Ngô Gia cũng không ngốc, Văn Minh sư có mấy ai ngu si đâu, có vài người chỉ có thể nói là đơn thuần một chút, IQ thì vẫn phải có.
"Sư đệ. . . mười vị trí cuối Bách Cường bảng thì ta vẫn còn có chút nắm chắc, ta trước đó chỉ lo lắng người khác không ngừng khiêu chiến ta, thậm chí hạ thứ hạng để khiêu chiến ta. . ."
Ánh mắt Tô Vũ vụt sáng: "Sư tỷ có thể thắng?"
"Có hi vọng."
"Thế là tốt nhất! Tốt nhất để bọn hắn tự hạ thứ hạng để giao thủ với sư tỷ, hoặc là để bọn hắn liên tục phái người khiêu chiến sư tỷ!"
Hai mắt Tô Vũ phát sáng, cười nói: "Cứ như vậy, sư tỷ nhớ thảm thương một chút, còn nữa, tuyệt đối đừng thương tổn biển ý chí, sư tỷ cứ đánh trước, đằng sau liền giao cho sư đệ là được!"
Ngô Gia gật gật đầu.
Tô Vũ nhìn nàng một hồi, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Sư tỷ, ngươi mặc đẹp hơn đi, ăn mặc đẹp mắt một chút lúc phun máu mới càng thê thảm, quật cường, không cam lòng, phẫn nộ. . . cũng phải chịu chút vết thương ngoài da, ta sẽ mua đan dược có khả năng trừ sẹo thâm cho sư tỷ, vấn đề không lớn."
"Sư tỷ có thể chịu được cực khổ không?"
Ngô Gia nổi nóng, dùng sức vỗ đầu Tô Vũ, "Xem thường ai đây? Khi chưa có ngươi, sư tỷ ngươi đã tự mình xông vào Bách Cường bảng rồi đó! Cũng là đao thật thương thật để mà giết ra, bị thương đều là chuyện thường ngày!"
Nàng rất tức giận!
Tiểu sư đệ này thế mà còn xem thường nàng!
Ngô Gia căm tức chà đạp hắn, vò cho mái tóc anh tuấn của Tô Vũ biến thành ổ gà, lúc này nàng mới vừa lòng thỏa ý, "Yên tâm đi! Đều là chuyện nhỏ, bất quá. . . sư đệ có nắm chắc không?"
"Trong Bách Cường bảng cũng chỉ mỗi Địch Phong là hơi khó đối phó, người khác thì không sao!" Tô Vũ giải thích: "Nếu không phải người của Đơn thần văn nhất hệ thì sẽ không chủ động hạ thứ hạng để tìm ta gây phiền toái, ta đây tối đa cũng sẽ chỉ cần lo đối đầu với Địch Phong xếp thứ 9."
Nói xong, Tô Vũ lại bảo: "Đối phó với Địch Phong, ta bây giờ còn chưa chắc chắn, dù cho có thể chiến thì cũng không thể đánh trọng thương gã, nếu vậy thì không cần phải đấu."
Ngô Gia gật gật đầu, "Ta biết rồi!"
"Sư đệ, chừng nào thì bắt đầu đây?"
“Ngay hôm nay!" Tô Vũ cười nói: "Ngươi cứ ứng chiến trước, ta đi tìm người tạo thế, để người đến xem càng nhiều càng tốt! Để cho thật nhiều người biết không phải chúng ta vô cớ gây chuyện, mà là Đơn thần văn nhất hệ. . . mẹ nó, quá bắt nạt người!"
Bộp!
Ngô Gia cho hắn một bàn tay, mất hứng mắng: "Sư đệ, không cho phép mắng chửi người!"
". . ."
Tô Vũ bất đắc dĩ, Ngô Gia lại cười hì hì bảo: "Cười vui vẻ lên chút, ngươi cười lên nhìn rất đẹp, được rồi, ta biết rồi, giờ ta ra bên ngoài đi một vòng, những tên khốn kiếp kia thấy ta, không cần ta khiêu khích thì chúng cũng sẽ chủ động chạy đến gây chuyện!"
"Ừm." Tô Vũ gật gật đầu, "Sư tỷ, vậy ta đi trước, ngươi luận bàn với đối phương, ta chưa chắc sẽ có mặt tại hiện trường, chờ ngươi đánh xong ta sẽ qua. Sư tỷ phải cẩn thận, đừng gượng chống đỡ, đánh không lại liền nhận thua. . . hoặc là phun máu ngã xuống đất đều được. . ."
"Biết rồi biết rồi!" Ngô Gia không nhịn được than thở: "Sao mà ngươi giống lão sư ta thế nhỉ, lúc nào cũng dông dài!"
Tô Vũ nở nụ cười, không cần phải nhiều lời nữa, rất nhanh đã tự mình rời đi.
Nhìn hắn rời đi, Ngô Gia thở dài một hơi.
Cực kỳ ủy khuất!
Ta quá yếu!
Ngay cả sư đệ đều đánh không lại, thật là mất mặt.
Vẫn phải dựa vào sư đệ trút giận cho ta mới được!
Lên lầu, nàng tiến vào gian phòng của mình, thay một thân quần áo mới xinh đẹp rồi mới đi ra.
Trong đại sảnh, Trần Vĩnh đang xem sách, thấy Ngô Gia đi tới thì kinh ngạc hỏi: "Ra ngoài?"
"Vâng."
"Cẩn thận một chút, đừng ra khỏi học phủ, những người khác khiêu khích ngươi thì cũng không cần để ý tới."
"Vâng."
Ngô Gia gật đầu, một bộ thiếu nữ ngoan ngoãn.
Sư phụ, xin lỗi ngài!
Ta sắp theo sư điệt của ngài ra ngoài gây chuyện rồi!
. . .
Trong học phủ, Tô Vũ không tìm người khác mà chỉ tìm Hạ Hổ Vưu, sắp xếp đơn giản một thoáng.
Tiếp theo, Tô Vũ trở về giảng đường bắt đầu chương trình học hôm nay.
Học viên của cao cấp ban hôm nay tới không nhiều.
Mấy người Vạn Minh Trạch đều không đến, không biết là đang tu luyện hay là đang chiến đấu.
Tô Vũ chuyên tâm lên lớp, thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, tâm tư lại bay đi xa.
Bên chỗ sư tỷ thế nào rồi?
Dần dần, một số học viên trong lớp bắt đầu nhỏ giọng truyền tin, không ít người đều đã nhận được thông tin.
Phía trên, lão chấp giáo vẫn còn tiếp tục giảng bài.
Đúng vào lúc này, bên ngoài giảng đường bỗng nhiên có người vội vàng gõ cửa sổ, không quan tâm tới lão chấp giáo mà vội vàng hô lớn: "Lớp trưởng, Đơn thần văn nhất hệ khiêu chiến Ngô Gia sư tỷ, Ngô Gia sư tỷ sắp bị người ta đánh chết rồi!"
Người tới là học viên trung cấp ban, Tô Vũ nhận biết, bất quá cũng không quá quen thuộc.
Tô Vũ đột ngột xô bàn đứng dậy, sát ý sôi trào!
Hắn hơi khom người với lão chấp giáo, Tô Vũ đè nén lửa giận nói: "Lão sư, ta muốn xin nghỉ!"
Lão chấp giáo thở dài một tiếng!
Lại là Đơn thần văn nhất hệ!
Phiền toái quá!
Ngô Gia. . . Ngô Gia lần trước đã bị trọng thương, biển ý chí bị tổn hại đến bây giờ đều chưa khỏi, tại sao lại tìm tới Ngô Gia rồi?
Ông nghĩ thế bèn gật gật đầu, cấp tốc nói: "Ngươi đi xem một chút đi, Tô Vũ, đừng xúc động, học phủ không có học sinh nào luận bàn đến chết. . ."
"Tạ ơn lão sư!"
Tô Vũ gật đầu, nhanh chóng rời khỏi giảng đường.
Lúc bấy giờ, người ở bên ngoài giảng đường ngày càng nhiều.
Không ít người thấy hắn ra tới thì vội vàng báo cáo: "Lớp trưởng, Ngô sư tỷ sắp bị đánh chết rồi, những tên khốn kiếp kia không phải là người mà. . ."
Tô Vũ bùng nổ nguyên khí, tốc độ tăng vọt.
Mặc dù là hắn để Ngô Gia đi diễn kịch, nhưng hắn hiểu sư tỷ của hắn. . . Thật sự nàng có thể vứt đi thể diện, cứ đơn giản mà nhận thua sao?
Khó nói!
Tô Vũ nhảy xuống lầu dạy học, trông thấy thế, không ít người đều chạy theo tới hướng lôi đài.
Có người thấy được Tô Vũ thì hô lớn: "Tô học đệ, nhanh đi khuyên Ngô Gia nhận thua đi, nếu còn không nhận thua, nàng sẽ bị phế đó!"
Tô Vũ không có tâm tư trả lời, hắn nhảy vọt lên, bắn tới hướng bên kia như bão tố.
Một đám người chạy trước tới nơi đó, có người còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi thăm: "Làm sao vậy?"
"Còn có thể là việc gì nữa! Đơn thần văn nhất hệ thua thiệt trước Tô Vũ, sáng nay Ngô Gia muốn đi đổi dược chữa thương, nửa đường liền bị cản lại, rất nhiều người khiêu khích nàng, không phải, là muốn khiêu chiến nàng. . ."
"Ngô Gia có tính tình thế nào các ngươi còn không biết sao, giận dữ quá độ liền bất chấp mang theo thương tích mà nghênh chiến, đánh bại mấy tên nhưng chính mình thụ thương nặng hơn!"
"Đơn thần văn bên kia quá vô sỉ, một đám nam sinh thay nhau đơn đấu, quần áo Ngô Gia đều bị máu nhuộm đỏ, kết quả nàng thắng mấy trận, Chu Hoành xếp hạng 98 còn cố ý kích thích nàng. Ngô Gia cũng ngốc, quả thực là muốn khiêu chiến Chu Hoành xếp hạng 98. . . Bây giờ còn đang đánh đó, lúc nãy khi ta đi ra, nàng ấy có lẽ sắp không xong rồi. . ."
"Mẹ nó, Đơn thần văn nhất hệ càng ngày càng quá mức!"
"Đúng đấy, lần trước thì nhằm vào Tô Vũ, kết quả thua nhiều ý chí chi văn mà không nhận nợ, mấy ngàn điểm công huân dùng tiết học công khai liền đuổi chúng ta, giờ lại tới nữa!"
"Thật làm người ta buồn nôn!"
"Phủ trưởng cũng mặc kệ sao?"
"Càng ngày càng vô sỉ!"
"Vốn ta chỉ cảm thấy đám Hoàng Khải Phong vô sỉ, hiện tại xem ra, toàn bộ Đơn thần văn nhất hệ đều là dạng này, mẹ nó, phủ trưởng mặc kệ hết mọi chuyện rồi. . ."
"Đừng nói lung tung!"
". . ."
Một đám người lòng đầy căm phẫn, dồn dập chạy tới bên kia, còn người vừa mới truyền bá tin tức lại chạy tới nơi khác tiếp tục truyền bá tin tức.
Phải làm cho rất nhiều người biết!
Đi kể cho càng nhiều người càng tốt!
Có tiền để kiếm mà!