Chương 553: Đánh Nữ Nhân?
"Người tiếp theo!" Tô Vũ thở dài, "Cho ta chút bất ngờ có được hay không?"
Dưới đài, một nữ sinh cau mày nhìn thoáng qua Chu Bình Thăng, Chu Bình Thăng truyền âm nói: "Hao tổn hắn! Phệ Hồn quyết mạnh hơn, cũng chỉ là công pháp mở ra 36 khiếu huyệt, thực tế thì lực sát thương chỉ tương đương với Thiên Quân. . ."
Nữ sinh không nói gì.
Nói nhảm, ta cũng biết!
Then chốt là khẳng định sẽ rất thống khổ a, nhìn đám Chu Hoành xem, chẳng qua chỉ là nhất kích liền thống khổ lăn lộn đầy đất!
Thứ này không dễ ứng phó.
Dù trong lòng không tình nguyện nhưng không thể không lên đài, nàng không phải người của Chu Minh Nhân mà là thuộc về hệ của Các lão, nhưng giờ phút này, Các lão không ở đây, Chu Bình Thăng làm chủ, nàng có thể làm được gì?
Nữ sinh nhảy lên đài!
Tô Vũ thấy là nữ sinh thì không khỏi phì cười, "Ta không thích khi dễ nữ sinh, tuy là địch nhưng ta còn có chút quy tắc của mình, vị sư tỷ này xin hãy nhận thua xuống đài! Bằng không thì chúng ta sẽ là kẻ kẻ địch, kẻ địch thì không phân biệt nam nữ!"
Nữ sinh nhíu mày, thản nhiên nói: "Tô sư đệ đang kỳ thị nữ nhân?"
"Thật sự không có." Tô Vũ thản nhiên đáp: "Vị sư tỷ này cũng không cần gài bẫy ta, Tô Vũ sùng bái nữ cường giả cũng không ít, tỉ như lão sư Ngô Kỳ đánh giết Ma tộc cường giả, ta vẫn cảm thấy tu giả như thế thì mới thật sự là tu giả! Thậm chí ở trước mặt lão sư của mình thì ta cũng nói như vậy, bởi vì cường giả dám một mình tiến vào Chư Thiên chiến trường, đánh chết kẻ địch đều là đối tượng khiến ta sùng bái, không phân biệt nam nữ!"
"Còn về Vu sư tỷ. . . Thật sự không nhận thua, vậy thì bắt đầu đi!"
Tô Vũ nói khách khí, lần này ngay khi Lưu Hồng tuyên bố bắt đầu, Tô Vũ không chờ đợi thêm!
Hắn không nói hai lời, một thanh trường đao vô thanh vô tức bổ xuống!
Đao khí tung hoành, sát ý ngang tàng, lôi đình lấp lánh, huyễn cảnh bùng nổ, ngọn lửa màu đen rực cháy!
Nữ sinh thầm mắng!
Đã nói không ra tay với nữ sinh cơ mà?
Ra tay còn tàn nhẫn hơn trước!
Ý chí lực bùng nổ, thần văn bùng nổ!
Một cỗ lực lượng băng lạnh từ nữ sinh bao trùm toàn trường, trên lôi đài nhiệt độ nháy mắt giảm xuống, văn binh trường đao đều bị đông cứng nên có chút chậm lại. Nhưng ý chí lực bùng nổ một phát, phần ý chí lực của nàng liền nhiễm lửa nóng.
Sắc mặt nữ sinh kịch biến, trắng bệch một mảnh!
Quá đau!
Đau khiến cho nàng muốn lập tức nhảy xuống đài!
Đáng chết!
Cỗ lực lượng này trừ phi là Đằng Không, còn không thì người nào cũng đều khó có thể chịu đựng loại thống khổ ấy.
Bên cạnh, Lưu Hồng cũng bĩu môi, thứ này đốt người thật sự là đau lắm!
Xong đời!
Công pháp này nếu truyền ra ngoài, Văn Minh sư. . . thì còn đỡ, dù sao chỉ mở ra 36 khiếu huyệt, đến Đằng Không cảnh rồi thì độ cháy uy hiếp không lớn, nhưng nếu đối phương cũng là Đằng Không, thì khi đó sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Tối thiểu là khi Chiến giả đối mặt với Văn Minh sư, càng nhiều thêm một thủ đoạn!
Gã đang nghĩ ngợi, một thanh chùy nhỏ lại vô thanh vô tức bay ra.
Bóng mờ bao trùm!
Nữ sinh còn đang bùng nổ ý chí lực đóng băng văn binh và đối phó với ngọn lửa màu đen, sau một khắc, đột nhiên ý chí lực của nàng chấn động!
Ầm ầm!
Trong đầu truyền ra tiếng rền vang!
Nàng thấy hoa mắt, sau một khắc, văn binh đang đóng băng được hóa giải, một đao bắn ra, phập một tiếng xuyên thấu lồng ngực của nàng, ghim chặt nữ sinh ở dưới lôi đài!
Ánh mắt Lưu Hồng quỷ dị mà nhìn Tô Vũ!
Ngươi. . . đã nói là không đánh nữ sinh cơ mà?
Ngươi có biết ngươi làm thế này còn đáng sợ hơn cả đánh tàn phế người ta!
Dưới đài, vô số người nhìn chằm chằm Tô Vũ.
Thái độ Tô Vũ hơi khác thường, nói khẽ: "Ta đã nương tay, mặc dù là đối thủ nhưng dù sao cũng là nữ sinh, ta không tổn thương ý chí lực của nàng. . ."
Hắn thấy rất kì quái!
Nhìn ta thế làm gì?
Ta thật sự đã nương tay rồi!
Nam sinh cùng nữ sinh giao thủ, nhiều ít gì có mấy phần cố kỵ, chủ yếu là lúc trước hắn vừa để cho sư tỷ bán thảm, hắn lo lắng Đơn thần văn nhất hệ cũng bố trí tình trạng tương tự, kết quả. . . vì sao mọi người đều nhìn ta như vậy?
Mà giờ khắc này, người kế tiếp chính là Khâu Vân!
Khâu Vân biến sắc nhìn về phía lão sư, trong mắt tràn đầy cự tuyệt!
Ta không muốn!
Ta không muốn lên đài!
Tô Vũ... Tô Vũ là cái đồ biến thái!
Hắn một đao đánh xuyên ngực. . . Không phải ở giữa mà là có chênh lệch chút ít. . . Nàng không muốn!
Nữ sinh bị ghim ở dưới lôi đài kia, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng nhìn về phía Tô Vũ. Tô Vũ đã thu hồi văn binh, nữ sinh nọ vẻ mặt ảm đạm, nhìn ngực mình bị nhuộm đỏ thẫm, đột nhiên giận dữ hét: "Tô Vũ, từ nay về sau, không chết không thôi!"
". . ."
Tô Vũ nhíu mày, nói khẽ: "Nếu sư tỷ nhất định muốn không chết không thôi, Tô Vũ cũng không ngại như thế! Ta đã nương tay, sư tỷ chớ có hiểu lầm!"
"Ngươi. . . Đáng chết!"
Nữ sinh lảo đảo đứng lên, một mặt bi phẫn, lắc lư chạy ra khỏi đám người, cấp tốc biến mất ngay tại chỗ.
. . .
Dưới đài.
Các nữ sinh như Hạ Thiền đều hơi khác thường, nhìn thoáng qua Tô Vũ, rất nhanh, có người thấp giọng nói: "Tô Vũ. . . không hiểu gì hết hả?"
"Hắn có phải là chưa từng tiếp xúc với nữ sinh?"
". . ."
Trò chuyện một chút, rất nhanh, có người biết Lưu Nguyệt là bạn học của Tô Vũ ở trung đẳng, bèn nhao nhao hỏi thăm.
Lưu Nguyệt cũng có chút hốt hoảng, nghe thấy mọi người hỏi thì nàng hoang mang, không xác định đáp: "Hắn ở trung đẳng học phủ hình như cũng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ sinh, bạn tốt nhất là một nam sinh, bình thường hắn cũng chỉ tiếp xúc với nam sinh kia. Hết giờ học liền về nhà, có đôi khi sẽ đi thư viện, xem sách thì sẽ xem cả một ngày, dù cho gặp ở thư viện thì cũng chỉ chào hỏi xã giao..."
Bỗng nhiên Lưu Nguyệt nghĩ tới điều gì, nói khẽ: "Hắn. . . từ khi còn bé thì mẹ hắn đã qua đời!"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt tình thương của mẹ tràn lan trong lòng các nữ sinh!
"Thì ra là thế!"
"Thật đúng là tiểu đệ đệ thanh thuần a, không tiếp xúc với nữ sinh gì cả!"
"Tội nghiệp thật, từ nhỏ đã không có mẹ!"
"Khó trách không biết rõ gì, đánh xuyên ngực. . . còn khó chịu hơn cả chém đứt tay!"
". . ."
Dưới đài, từng nữ sinh nổi dậy lòng thương xót, trước đó họ còn cảm thấy Tô Vũ quá đáng, hiện tại nghĩ kỹ thì người ta từ nhỏ đến lớn đều không tán gẫu với nữ sinh được mấy câu, tiểu nam sinh hồn nhiên như thế cũng không nhiều lắm, quá là hiếm thấy!
. . .
Tô Vũ nhíu mày, lười suy nghĩ nhiều.
Hắn thật sự đã nương tay!
Hắn và Trần Hạo khác nhau, biết miệng đời đáng sợ, tàn ác với nữ sinh thì không tốt lắm, ảnh hưởng không tốt.
Dù cho Khâu Vân thì cũng không phải mục tiêu chủ yếu của hắn.
Mục tiêu chủ yếu của hắn là Địch Phong!
Nam nhân với nam nhân, đánh chết cũng không có mấy người sẽ xót thương, nam nhân đánh nữ nhân tàn phế thì cũng không tốt lắm.
Cũng không biết những người này nói thầm cái gì!
Ánh mắt thương cảm kia. . . Quả thật khiến cho người ta khó chịu.
"Người tiếp theo!"
Tô Vũ quát to một tiếng!
Dưới đài, Khâu Vân tràn đầy cự tuyệt, người tiếp theo vốn là sư huynh của Trần Khải, nhưng mà Quách Thánh Tuyền không ở đây, người tiếp theo chính là nàng!
Nàng không muốn lên đài!
Chu Bình Thăng thấy vậy thì liền nổi nóng, mục đích hao tổn Tô Vũ hiện tại không làm được, mặc dù vừa rồi ý chí lực của Tô Vũ cũng bạo phát không ít.
Khâu Vân xếp hạng 24, vẫn xem như rất mạnh.
"Khâu Vân, đi lên!"
Chu Bình Thăng truyền âm khẽ quát một tiếng!
Ở đâu ra nhiều cố kỵ như vậy!
Khâu Vân vùng vẫy một hồi, cắn răng, nhảy lên đài!