Chương 554: Tô Vũ, Ngươi Nhận Thua?
Tô Vũ thở hắt ra, nhìn về phía Khâu Vân, đây chính là mục tiêu ban đầu của hắn trong hôm nay, kết quả, Chu Hạo lên đài, làm trọng thương thân thể hắn, hiện tại xem ra đối phó với Khâu Vân cũng cần chút bản lĩnh!
Khâu Vân rất mạnh!
Thân thể Vạn Thạch ngũ trọng, ý chí lực dưỡng tính đỉnh phong, tổng hợp chiến lực không thua Vạn Thạch thất trọng.
Dù toàn lực ứng phó, với trạng thái Tô Vũ bây giờ chưa hẳn có thể thắng nàng!
Nhưng trận đấu này ngay từ đầu Khâu Vân đã có ý cự tuyệt.
Thậm chí là thái độ vô cùng tiêu cực!
Tô Vũ đánh một hồi thì cũng phát hiện điểm dị thường này, mơ hồ trong đó thậm chí hắn còn suy nghĩ. . . Đây là nằm vùng sao?
Đối chiến rất hời hợt!
Giao chiến không đến 3 phút đồng hồ, Phệ Hồn quyết của Tô Vũ vừa đốt cháy đối phương lần thứ hai, Khâu Vân bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, trực tiếp rớt xuống lôi đài!
". . ."
Giả vờ thi đấu!
Tô Vũ trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ như vậy, vì sao?
Thật sự là nằm vùng à?
Khâu Vân tuyệt đối không phát huy ra thực lực chân chính!
Đâu chỉ Tô Vũ, không ít người đều mang ánh mắt dị dạng, Khâu Vân hoàn toàn không phát huy ra thực lực chân chính, vô cùng tiêu cực mà đối chiến.
Chu Bình Thăng dĩ nhiên cũng đã nhìn ra!
Y cực kỳ tức giận liến mắt nhìn nàng, mà Khâu Vân thì chỉ cúi đầu không đáp.
Nàng thực ra cũng không phải thật sự là sợ Tô Vũ làm gì nàng, chỉ là. . . không cần thiết!
Bên trên còn có sư huynh mà!
Mục đích của nàng chủ yếu là hao tổn, nàng đã hao phí không ít ý chí lực của Tô Vũ, chẳng lẽ phải giống vị sư tỷ kia, đánh với Tô Vũ đến cùng, thậm chí trở thành giống như Chu Hạo?
Chu Bình Thăng cũng lười nói cái gì, y nhìn về phía Địch Phong!
Địch Phong thở hắt ra!
Tô Vũ, xếp hạng 24 trên Bách Cường bảng!
Trước đó gã là hạng 9.
Hiện tại thì không phải.
Trước đó vì muốn đối phó với Tô Vũ mà gã rớt không ít hạng, mấy ngày nay vừa vặn lên tới 12, còn chưa tiến vào mười vị trí đầu.
Cũng không cần Tô Vũ mở miệng, Địch Phong trực tiếp nhảy lên đài, ánh mắt lạnh lùng, thấp giọng cười gằn, "Tô Vũ, hi vọng hôm nay ngươi còn có thể đứng mà đi xuống!"
Bốn phương tám hướng, các học viên đều rất khẩn trương!
Giờ phút này, ai ai cũng không chớp mắt nhìn bọn hắn.
Đến Địch Phong rồi!
Đánh xuyên đến tận Địch Phong, Tô Vũ liền thật sự đánh xuyên qua hết thảy Đơn thần văn nhất hệ!
Nhưng trạng thái của Tô Vũ hiện tại còn có thể là đối thủ của Địch Phong?
Địch Phong, thân thể Vạn Thạch thất trọng, dưỡng tính đỉnh phong, thần văn hình như cũng có một viên nhị giai, cụ thể là có hay không thì trước mắt còn không xác định. Tổng hợp chiến lực thì gã đã tiếp cận Vạn Thạch đỉnh phong, đã từng giao thủ với Đằng Không, gã bại, thế nhưng chính xác là đã giao thủ với Đằng Không!
Thực lực của Tô Vũ hôm nay, dù cho phối hợp với Phệ Hồn quyết cũng đại khái chỉ là Vạn Thạch thất trọng.
Tuyệt đối không đến cửu trọng!
Cộng thêm thân thể trọng thương, hắn còn là đối thủ của Địch Phong sao?
Ngay tại khi Địch Phong đang kích động, thì Tô Vũ bỗng nhiên nhảy xuống lôi đài!
". . ."
Bốn phương, tất cả mọi người ngốc trệ một thoáng.
Địch Phong giận dữ hét: "Tô Vũ, ngươi có ý gì?"
"Không đánh, hôm nay tới đây thôi!"
Tô Vũ vừa đi vừa nói: "Đánh đủ rồi, hai ngày nữa tiếp tục, hôm nay ta muốn trở về chữa thương!"
"Hèn mạt, đáng chết, khốn nạn. . ."
Địch Phong gầm thét!
Đệch mợ!
Đánh cho tới bây giờ vì để dọn đường cho chính gã lên đài nên học viên cả hệ gã nếu không phải nhận thua thì sẽ là tiêu cực đối chiến, ngươi lại không đánh?
Ngươi thế mà không đánh!
Khốn nạn, trước đó không phải ngươi nói muốn khiêu chiến ta à?
Khốn nạn!
Địch Phong nổi giận gầm lên một tiếng, nguyên khí bùng nổ, khí huyết trùng thiên, tức giận sôi trào!
Tô Vũ không đánh!
Một câu nói kia vừa nói ra, còn khó chịu hơn cả việc gã thất bại, hắn không đánh!
"Tô Vũ, đồ phế vật, ngươi không phải kêu gào muốn đánh xuyên hết Đơn thần văn nhất hệ sao?"
Địch Phong điên cuồng gào thét!
Phía dưới, Chu Bình Thăng cũng tức đến nổ phổi, y lớn giọng quát: "Tô Vũ, ngươi nhận thua?"
Tô Vũ kinh ngạc nói: "Ta xếp hạng 24, nhận thua cái gì, Chu quán trưởng không biết đếm số à? Ta không khiêu chiến bên trên thì lại gọi là nhận thua? Cũng không phải đằng sau có người khiêu chiến ta! Kì quái ghê, này mà là nhận thua? Ta toàn thắng tiến vào hạng 24, làm sao lại là nhận thua?"
"Ngươi!"
Chu Bình Thăng nổi trận lôi đình!
Đồ chết tiệt!
Hắn đùa giỡn chúng ta!
Ngay từ đầu hắn đã không chuẩn bị khiêu chiến Địch Phong!
"Chu quán trưởng, can thiệp vào chuyện học viên luận bàn là vi phạm quy củ!"
"Chu quán trưởng kiến thức rộng rãi, cũng không nên cố tình vi phạm a!"
Tô Vũ bình tĩnh nhắc nhở, nói ra những lời tức chết người không đền mạng.
Nói nhảm, ta đâu có ngốc.
Ở lúc mạnh nhất, ta đều chưa hẳn là đối thủ của Địch Phong, huống chi hiện tại, ta tội gì cứ nhất định phải đánh tới cùng!
Nếu thụ thương quá nặng, tu dưỡng mấy tháng, dù cho thắng Địch Phong thì cũng không có lời.
Tô Vũ cười nói: "Tiếp theo đây, ta sẽ nghỉ ngơi ba ngày, người nào muốn khiêu chiến ta thì tùy ý, ta đều sẽ nhận thua, nếu ta bị loại khỏi Bách Cường bảng, ta lại tiếp tục bắt đầu lại từ đầu đánh lên, hi vọng Đơn thần văn nhất hệ có thể giúp ta giữ được hạng 24! Không giữ nổi thì ta liền tiếp tục rơi, rồi lại tiếp tục đánh lên!"
"Đồ hỗn trướng!"
Chu Bình Thăng tức muốn nổ phổi!
Thứ đáng chết này!
Hắn. . . Hắn thế mà bảo Đơn thần văn nhất hệ giúp hắn bảo vệ thứ hạng 24!
Thật đáng chết!
Tô Vũ cười nói: "Người nào khiêu chiến ta, hi vọng Đơn thần văn nhất hệ có thể đánh tụt thứ hạng của bọn họ, phải để họ không có tư cách khiêu chiến ta mới được. Bằng không. . . ta liền nhận thua, ta đã thua hơn tám nghìn lần nên chẳng quan tâm cái này! Xếp hạng của ta, trừ phi đứng trên ta chỉ còn mỗi Địch Phong, bằng không, ta sẽ thường xuyên đến khiêu chiến các ngươi!"
". . ."
Im ắng!
Giờ khắc này, dù cho là học viên và nghiên cứu viên vây xem, cũng là một mặt khó chịu cùng quỷ dị.
Dựa theo cách nói này. . . Đơn thần văn nhất hệ phải thật sự giúp Tô Vũ giữ được thứ hạng mới được!
Bằng không, Đơn thần văn nhất hệ đừng mong yên tĩnh!
Tô Vũ thường xuyên tới khiêu chiến, chỉ nhìn chằm chằm người của bọn họ mà đánh, trừ phi nhận thua hoặc là tránh chiến, bằng không một khi tiếp chiến, tuyệt đối sẽ bị ngược thảm!
Trên lôi đài, Địch Phong đã sắp điên rồi!
Ý chí lực của gã rung chuyển, giận dữ hét: "Tô Vũ, tên tiểu nhân vô sỉ, ngươi không phải muốn giao thủ với ta hay sao? Ngươi đi lên đây!"
Gã thật sự muốn điên rồi!
Tô Vũ quay đầu nhìn gã, cười nhạt: "Ngươi xuống tới đánh ta đi!"
". . ."
Địch Phong giờ khắc này thật muốn giết hắn, gã thậm chí đều đã nghĩ đến việc liều lĩnh lao xuống giết tên hỗn đản ấy!
Nụ cười kia quá chói mắt!
Tô Vũ hắn chỉ là đùa giỡn với bọn gã thôi!
Đồ đần!
Ngớ ngẩn!
Lời trào phúng vô tận, khiến cho gã thống khổ thật sự nhảy xuống lôi đài, vào thời khắc này, sắc mặt Chu Bình Thăng kịch biến, không kịp nghĩ nhiều, y đã chộp tới, nắm chặt lấy Địch Phong. Ầm ầm một tiếng, vứt Địch Phong ra ngoài mấy chục mét!
Địch Phong rơi xuống đất, lúc này mới nghĩ tới điều gì mà chợt thanh tỉnh lại, gã lại nhìn Tô Vũ, Tô Vũ vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, thản nhiên nói: "Công kích học viên ở dưới lôi đài, Vạn Tộc giáo chúng, phải giết! Sư bá, lần sau đừng nương tay nữa, đây là Vạn Tộc giáo chúng!"
Bên kia, Trần Vĩnh khẽ cười, gật gật đầu, đáp: "Lần sau ta sẽ chú ý!"
Tô Vũ tỏ ra miệt thị!
Hắn liếc qua Chu Bình Thăng, nhìn lại Lưu Hồng, tủm tỉm cười rồi cất bước rời đi!
"Địch Phong, ta tiến bộ rất nhanh, lần sau đợi ta tới chơi ngươi!"
Tô Vũ nở nụ cười, đỡ Ngô Gia dậy rồi tiêu sái rời đi!
"A a a a a!"
Địch Phong điên cuồng gầm thét, biệt khuất mà gào thét!
Điều này thống khổ hơn cả việc thất bại!
Gã không cam tâm!
Không phục!
Tô Vũ, tên hỗn đản súc sinh, một mực đùa giỡn bọn họ!
Một đám người Đơn thần văn đều như kẻ ngu ngốc mà bị Tô Vũ đùa bỡn!