Chương 566: Có Sợ Hay Không?
Tô Vũ cũng không nhiều lời, tùy ý nói: "Trương huynh nếu muốn gia nhập, mai này ta làm xong truyền âm thần phù thì chúng ta trò chuyện thêm! Về sau có khả năng không thấy mặt mà vẫn nói chuyện, cần gì thì cứ việc nói! Dĩ nhiên, có đôi khi có thể sẽ tuyên bố một chút nhiệm vụ, các ngươi xem rồi nhận, có thể nhận thì nhận. . ."
Trương Hào vội vàng hỏi: "Không có liên quan gì tới Vạn Tộc giáo chứ?"
Tô Vũ câm nín, mắt trợn trắng: "Vạn Tộc giáo? Bọn chúng có bệnh sao? Những vật như thế cũng dám truyền lung tung? Huống chi bọn chúng có chắc? Chỉ vì thu mua mười mấy thiên tài như chúng ta ấy hả? Thật sự nghĩ rằng chúng ta có thể thành vô địch chắc?"
". . ."
Rất có đạo lý!
Trương Hào vẫn không nhịn được, quyết định hỏi thẳng: "Vậy. . . Vì sao ngươi lại mời ta?"
Tô Vũ mệt tâm, "Trương huynh, là ta mời ngươi, ta xem như một trong những người sáng lập, ta cảm thấy ngươi không tệ cho nên mới mời. Nếu ngươi không muốn, coi như ta chưa nói gì, bất quá những việc này còn hi vọng Trương huynh giữ bí mật! Dù sao việc hội hỗ trợ truyền đi cũng phiền toái."
Trương Hào vội vàng gật đầu, rất nhanh lại hỏi: "Thật sự có khả năng đổi được à?"
"Dĩ nhiên!" Tô Vũ gật đầu: "Thiên giai công pháp, võ kỹ gì cũng đều có thể đổi được! Văn binh thì có chút phiền phức, địa giai khó đổi, huyền giai, hoàng giai thì đơn giản, địa giai tạm thời chúng ta cũng không cần đến."
". . ."
Trương Hào vẫn chìm trong sự rúng động.
Cái gì gọi là Thiên giai công pháp có thể tùy tiện đổi, văn binh huyền giai hoàng giai không có vấn đề gì, địa giai thì có chút phiền phức, ngươi có biết hay không, Đại Hạ phủ cũng chỉ có mỗi một vị có khả năng chế tạo địa giai văn binh!
Ngươi xác định đây là hội của học viên?
Chứ không phải hội của Sơn Hải Nhật Nguyệt?
Nuốt một ngụm nước bọt, Trương Hào khẩn trương nói: "Thế thì. . . Ta cần phải bỏ ra cái gì?"
"Trả giá cái gì ư?" Tô Vũ tủm tỉm cười, "Giữ bí mật! Mặt khác, ngươi trả giá cái gì thì được cái tương tự! Tỉ như ngươi nói một tin tức hữu dụng, ta sẽ chuyển đi, người nào cần, người nào chịu trả giá để mua, chỉ đơn giản như vậy, Chỉ là một hội giúp đỡ lẫn nhau, cũng không phải giáo phái gì cả, chẳng lẽ còn muốn ngươi trả giá trung thành, linh hồn gì đó?"
". . ."
Trương Hào ngượng ngùng, hít sâu một hơi, "Ta muốn gia nhập! Thế nhưng có một vấn đề, một khi có một ngày chứng minh rõ hội hỗ trợ này là trái với đạo nghĩa cùng luật pháp, ta sẽ rời khỏi, còn sẽ đi tố giác! Đến lúc đó, Tô huynh đừng trách Trương Hào ta không trượng nghĩa. . ."
"Vậy thì sẽ không đâu!" Tô Vũ nói thẳng: "Nếu thật sự như thế, ta sẽ là người đầu tiên đi tự thú, tại Nhân cảnh làm ra việc như vậy, muốn chết ư? Đám Vạn Tộc giáo đần độn kia mới có thể ngu ngốc như vậy, ta là thiên tài, tiền đồ vô hạn, ta cần phải thông đồng làm bậy với chúng sao?"
"Cũng phải. . ." Trương Hào hưng phấn đi tới đi lui, "Vậy. . . Ta có thể hỏi một chút không, muốn trao đổi văn quyết khai thần khiếu thì cần cái giá cỡ nào?"
"Cái đó. . . rất đắt! Cho dù là ta cũng phải hỗ trợ một chút mới có thể đổi phương thức mở ra thần khiếu, còn thứ ngươi muốn chỉ sợ phải đắt hơn gấp đôi, chắc cũng cỡ 200 điểm công huân. . ."
"Ít như vậy?" Trương Hào sửng sốt!
Thật sự là rất ít!
100 điểm công huân, gấp đôi lên thì cũng chỉ là 200 điểm thôi!
Nói như vậy, nếu văn quyết 18 thần khiếu thì cũng chỉ là 3600 điểm công huân, này mà nhiều sao?
Thật sự không coi là nhiều!
Dù sao thứ này chỉ lưu truyền ở gia tộc vô địch, không phải pháp quyết công khai.
"Ít lắm hả?" Tô Vũ bất đắc dĩ đáp: "Các ngươi thật là có tiền, ta cảm thấy rất đắt! Hơn nữa cũng đâu phải điểm công huân, mặc dù nó giá trị, nhưng hội hỗ trợ vừa thành lập, nhiệm vụ vốn chẳng có mấy cái, rất khó kiếm! Trước đó ta cống hiến《 Phệ Hồn quyết 》cũng chỉ đổi về 500 điểm. . ."
"Ngươi có. . . 500 điểm cống hiến?"
Trương Hào tiếp tục ngốc trệ, ngươi thật sự là cam lòng a!
"Không có việc gì, chỉ truyền trong nội bộ của hội, sẽ không truyền bá ra ngoài, vấn đề không lớn." Tô Vũ tùy ý đáp: "Tốt xấu gì đổi một chút đồ vật, những tên kia có nhiều đồ tốt hơn ta nhiều, cái gì mà tịnh hóa nguyên khí pháp quyết, cường hóa thân thể pháp quyết. . . Ta xem mà thèm đỏ mắt!"
Trương Hào giờ phút này đã tràn đầy lòng hướng tới với hội hỗ trợ của Tô Vũ!
Y chỉ hận không thể lập tức chấp hành chút nhiệm vụ, kiếm điểm hỗ trợ để đi đổi văn quyết phương pháp khai khiếu kia!
"Tô huynh… gần đây có nhiệm vụ gì thích hợp với ta không?"
"Có đó!" Tô Vũ buồn cười nói: "Ta ban bố! Sư tỷ của ta muốn đánh Bách Cường bảng, nhường sư tỷ của ta là được. Người nào tiếp nhận sư tỷ của ta khiêu chiến thì chỉ cần nhường một chút sẽ có 10 điểm hỗ trợ, trừ điểm từ chỗ ta sang, ngươi có nhận hay không?"
"Có chứ!" Trương Hào mừng rỡ đáp: "Loại nhiệm vụ đơn giản thế này thì lần sau cứ tìm ta, Tô huynh, trước đó ngươi muốn làm truyền âm phù là vì để tuyên bố nhiệm vụ đúng không?"
"Xem như thế đi!"
"Vậy để ta làm cho. . . Được rồi, Tô huynh chưa hẳn yên tâm về ta, không bằng thế này đi, ta cung cấp một ít truyền âm phù, dựa theo cách ta nói trước đó để cho người ta chế tạo, Tô huynh có thể cho người kiểm tra, ta phải mau chóng lấy được thứ ta cần, miễn cho chỉ nhìn mà thèm đỏ mắt!"
Tô Vũ thấy y vội vàng như vậy thì không khỏi phì cười, "Ngươi thật đúng là gấp, vậy được, kỳ thật mấy người chúng ta chẳng qua là thử một chút, không gấp gáp lấy ra kết quả! Chủ yếu vẫn là vì tăng lên năng lực bản thân cùng với tự vệ! An toàn làm chủ, miễn cho bị người khác để mắt tới."
"Cái này ta hiểu!"
". . ."
Hai người tiếp tục hàn huyên một hồi, Tô Vũ vừa đi, Trương Hào kìm nén không được nữa, gương mặt đầy hưng phấn!
Hội hỗ trợ!
Hội hỗ trợ!
Thì ra là thế, trách không được Tô Vũ mạnh lên nhanh như vậy!
Người nào đứng sau chỉ đạo nhỉ?
Hồng Đàm?
Hay là người khác?
Văn quyết kia rốt cuộc là do ai truyền tới?
"Triệu Lập, Hồng Đàm, Liễu Văn Ngạn, người Hạ gia. . ."
Trong nháy mắt, trong đầu y dần hiện ra rất nhiều cái tên.
Văn binh, hơn nữa có thể tùy ý cung cấp văn binh dưới địa giai thì còn có thể là ai?
Pháp quyết, chỉ có một số ít cường giả mới có thể tự sáng tạo, cung cấp.
Thứ này nhất định phải nghiên cứu rất nhiều năm mới được!
Tô Vũ dám truyền, vậy khẳng định là trên thị trường không có!
"Đa thần văn nhất hệ chuẩn bị ở sau màn?"
"Di sản Ngũ đại để lại?"
". . ."
Y mặc kệ, dù sao cũng đoán được việc này khẳng định liên quan tới Đa thần văn nhất hệ, nhưng chẳng sao, mình lại không quan tâm mấy thứ ấy, có lợi với mình là được!
. . .
Đi ra khỏi Dưỡng Tính viên, Tô Vũ khẽ cười.
Lại thêm một người!
Còn chuyện để lộ về văn quyết với Trương Hào thì hắn đã tính kỹ rồi, chuyện về văn quyết chưa hẳn có thể che giấu quá lâu, thực sự không được thì mình sẽ bỏ ra một phần!
Ngũ hành pháp quyết có tổng cộng năm phần!
Lấy ra một phần để Bạch Phong cõng nồi. . . Vác không nổi thì để sư tổ tới cõng, không được nữa thì cứ bảo là bí truyền của Ngũ đại!
Chẳng qua là mở 36 khiếu, cũng không phải 180 khiếu, sợ gì.
Nghiêm chỉnh mà nói, nó còn chưa mạnh bằng《 Vạn Văn kinh 》, chẳng qua là có tính trợ giúp lớn với người dưới Đằng Không, gia tộc vô địch cũng có truyền thừa, không đến mức sẽ khiến cường giả quan tâm.
"Trương Hào. . ."
Tới trước giành chỗ để cắm một cây đinh!
Chờ cắm đầy cây đinh trong Văn Minh học viện, vậy thì những người này sẽ đại biểu cho không chỉ một người, nắm một góc động toàn thân, thiên tài không chỉ đại biểu cho riêng bản thân mình. Yêu nghiệt như Trương Hào thường sẽ dính dấp tới một nhóm người khác.
Tỉ như Tô Vũ, hắn cũng liên quan tới một nhóm cường giả lớn.
"Ai, đáng tiếc. . . hơi chậm rồi!"
Tô Vũ cảm thấy nếu cho hắn thêm mười năm, Văn Minh học phủ do ai định đoạt thì còn chưa chắc đâu!
Khắp nơi đều là người của ta, có sợ không?
Lên tới Tu Tâm các, xuống đến Bách Cường bảng, đều là người trong hội hỗ trợ của ta, có sợ hay không?
Hội hỗ trợ cũng không biết ai là người nhà, có đáng sợ hay không?
"Ta còn có thể mở thêm thân phận giả, ngụy trang thân phận, không ngừng tuyên bố nhiệm vụ. . . Đúng, phải lấy cái danh hiệu mới được, đánh số từ 1 đến 1000 đều không có vấn đề gì. . ."
Tô Vũ suy nghĩ một thoáng, về sau nên giảm bớt cơ hội gặp mặt trực tiếp.
Không chỉ tạo thân phận giả, còn ngụy trang hậu duệ của vô địch, thiên tài khác trong học phủ, cường giả nghèo túng. . .
Dù sao phải để mọi thành viên của hội đều cảm thấy, hội hỗ trợ thật là lợi hại!
Tô Vũ ta chẳng qua là người cầm lái mà thôi.
Còn vì sao chọn ta. . . vì ta đủ tài giỏi, sau lưng cũng có chỗ dựa!
"Cứ làm như vậy đi!"
Tô Vũ đã có quyết định, mai này hắn sẽ ban bố nhiệm vụ chèn ép Đơn thần văn nhất hệ để xem thử, đám Trương Hào có lẽ làm không được, nhưng người trong nhà thì sao?
Nói không chừng vì điểm hỗ trợ, những người này sẽ kiếm cớ lừa dối người trong nhà dính vào cũng nên!
Chỉ là người còn hơi ít, Trương gia hình như cũng không có Sơn Hải, chỉ có một vị Lăng Vân cửu trọng cảnh mà thôi.