Chương 581: Phủ Trưởng Cửu Thiên Học Phủ!
"Ta không tin chỉ có chút xíu ấy!" Người nọ quát: "Lúc nãy phương pháp mà Bạch Phong chia cắt thần văn chiến kỹ, vì sao trước đó lại không truyền bá ra ngoài?"
". . ."
Liễu Văn Ngạn cau mày nói: "Đó là kết quả mà Bạch Phong tự nghiên cứu ra, không phải do sư phụ ta lưu lại!"
Những thứ này đều là Bạch Phong tự mình làm ra.
Rõ ràng có người đã có ý đồ với thành quả nghiên cứu của anh.
Thứ mà Ngũ đại lưu lại có thể cho đều cho, ngoại trừ một viên thần văn.
Hiện tại, những người ở đây đều luôn miệng quy chụp thành quả của Bạch Phong cho Ngũ đại, mong muốn không trả bất cứ giá nào mà có thể thu về tay. Liễu Văn Ngạn cực kỳ tức giận, ông đương nhiên không có khả năng đáp ứng!
"Bạch Phong nghiên cứu ra? Nực cười, Bạch Phong mới nhập học bao nhiêu năm? Đã sớm biết các ngươi không thành thật mà!"
Dứt lời, trong hư không có một tòa tòa núi lớn đột nhiên xuất hiện, trấn áp về hướng Liễu Văn Ngạn.
Ngay tại lúc mấy người khác đối kháng với ngọn núi lớn này, lông mày Liễu Văn Ngạn khẽ động, bỗng nhiên ông vỗ một chưởng xuống mặt đất!
Dưới mặt đất, một vệt bóng đen bị tách ra!
Bên kia, Ngô Nguyệt Hoa thầm giật mình, đại đỉnh trong nháy mắt trấn áp tới.
Ầm ầm một tiếng, bóng đen vỡ vụn!
Đại đỉnh bay khỏi, Ngô Nguyệt Hoa bởi vì phân tâm nên cũng bị đối thủ dùng thần văn phá hủy phòng ngự, phập một tiếng xuyên thủng bả vai.
. . .
Chiến đấu càng thêm kịch liệt.
Tô Vũ cau mày, khó hiểu nhìn về phía Hạ Hầu gia, vị kia rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?
Sơn Hải tham dự vào càng ngày càng nhiều, thật sự chết mấy người thì lực lượng của Đại Hạ phủ cũng tổn thất không nhỏ, y không thèm để ý sao?
Hạ Hầu gia không quan tâm tới Tô Vũ, giờ phút này, Hồ tổng quản và Hạ Hầu gia thấp giọng nói gì đó, không ai nghe thấy.
"Hầu gia, làm sao bây giờ?"
Hạ Hầu gia không đáp, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Triệu Minh Nguyệt đâu?"
"Còn chưa trở lại, sắp rồi . ."
"Đi nói cho lão Triệu biết em gái hắn đã trở về, mang Liễu Văn Ngạn rời đi, rút lui khỏi nơi này, trở về Nam Nguyên!"
"Hầu gia. . ."
Hồ tổng quản nhìn y một hồi, ánh mắt hơi mềm lại một thoáng, gật gật đầu.
Rất nhanh, Triệu tướng quân bên kia nghe được thông tin, cau mày, gật đầu, rất nhanh đã tan biến ngay tại chỗ.
. . .
Chiến đấu càng thêm kịch liệt!
Vào thời khắc này, nơi xa, một bóng người phá không vọt tới, có người quát: "Triệu Minh Nguyệt! Ngăn nàng lại!"
"Cút!"
Một tiếng gầm truyền đến, Tô Vũ còn chưa thấy cái bóng, chỉ thấy một cây trường côn thông thiên bổ trời mà xuống!
Bịch một tiếng, một vị Sơn Hải trực tiếp bị đập bay!
Sau một khắc, một vị nữ tử rơi xuống đất, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, trong mắt sát khí sôi trào, cũng không nói nhảm, cấp tốc bay về phía Liễu Văn Ngạn.
Dọc theo đường đi, các vị Sơn Hải khác đều bị bà cản lại.
"Còn ở lại làm cái gì, theo ta đi!"
Triệu Minh Nguyệt hét vang một tiếng, cấp tốc tiến lên kéo tay Liễu Văn Ngạn bay về phía ngoài chiến khu.
Ngô Nguyệt Hoa thấy thế thì chửi bậy một tiếng, nhưng cũng không có ý định ngăn cản.
Đúng là nên mang Liễu Văn Ngạn rời đi!
Còn lưu lại chiến khu bên này thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Mấy người Hồ Bình, Hạ Vân Kỳ cũng quát lớn: "Văn Ngạn, ngươi đi trước, chúng ta ở lại đây thủ, ta cũng muốn xem xem ai có thể đào mộ của Nhược Lăng!"
"Để Liễu Văn Ngạn ở lại!"
Những người khác đồng loạt gào thét.
Một khi Liễu Văn Ngạn rời khỏi chiến khu, vậy hôm nay hội tụ nhiều cường giả như vậy liền sẽ thất bại trong gang tấc!
Hạ gia còn không dễ dàng mở ra một chiến khu trong Đại Hạ phủ cho bọn họ giải quyết ân oán, cơ hội như vậy rất khó có được.
Lúc khác dù cho giao thủ thì mọi người cũng đều hết sức bảo thủ, không dám toàn lực ứng phó.
Luận bàn còn đỡ, một khi nháo đến chết người, Hạ gia sẽ nhúng tay.
Hôm nay ở trong chiến khu mới là cơ hội tốt nhất bắt Liễu Văn Ngạn, thậm chí giết chết ông.
Ngay tại lúc Triệu Minh Nguyệt mang theo Liễu Văn Ngạn bay ra ngoài, một tiếng than khẽ truyền đến, sau một khắc, một tấm cờ lớn bao trùm tới che khuất bầu trời!
"Liễu Văn Ngạn, lưu lại đi!"
Mày kiếm của Triệu Minh Nguyệt dựng thẳng lên, quát lớn: "Kim Vũ Huy, ngươi dám nhúng tay?"
Phủ trưởng Cửu Thiên học phủ!
"Minh Nguyệt, các ngươi đều có thể đi, Liễu Văn Ngạn thì phải ở lại, hoặc là để thần văn lại. . ."
Trong hư không truyền tới chất giọng già nua.
Phủ trưởng của Cửu Thiên học phủ đã nhúng tay!
Ông chính là cường giả Sơn Hải tối đỉnh, thậm chí có người hoài nghi ông đã tấn cấp Nhật Nguyệt giống như Vạn Thiên Thánh, có thể đã tấn cấp thành công thế nhưng không lộ ra bên ngoài.
Ở Đại Hạ phủ, Vạn Thiên Thánh được xưng là Văn Minh sư mạnh nhất.
Người thứ hai chính là Phủ trưởng Cửu Thiên học phủ.
Còn về mấy người như Kỷ thự trưởng thì không tính là Văn Minh sư, mặc dù biết một chút thủ đoạn của Văn Minh sư nhưng chủ yếu vẫn là đi theo Chiến giả đạo.
Liễu Văn Ngạn bị Triệu Minh Nguyệt lôi kéo, trước đó còn đang ngây ngốc nên chưa kịp phản ứng, lúc này lại đột nhiên nổi bão quát: "Kim Vũ Huy! Ngươi có tư cách gì xen vào? Nhất hệ chúng ta cũng không nợ gì ngươi!"
"Không chỉ không nợ, đồ vô sỉ nhà ngươi còn dám dùng phương pháp dung hợp thần văn của chúng ta, sau lại không biết xấu hổ mà tuyên truyền ra ngoài là do ngươi khai sáng?"
"Lời nói quá nhiều cũng không có ý nghĩa."
Kim Vũ Huy cũng không tranh luận, thi triển cờ lớn phủ trời mà xuống, trùm thẳng đến chỗ bọn họ.
"Phá!"
Triệu Minh Nguyệt quát chói tai một tiếng, phóng lên tận trời, một cây trường côn ngút trời mà ra, ầm ầm một tiếng, đánh vào bên trên cờ lớn, bịch một tiếng vang dội, bốn phương tám hướng đều đang rung động.
Cờ lớn chấn động một cái, rất nhanh, từng viên thần văn bay lên, dung nhập vào trong lá cờ làm vững chắc văn binh, một lần nữa hạ xuống!
Triệu Minh Nguyệt lại quát chói tai!
Bà cầm trường côn, ầm ầm một tiếng, tiếp tục oanh kích!
Nhưng mà thực lực đối phương quá mạnh, cờ lớn vẫn chậm rãi hạ xuống, một khi hạ xuống nữa thì Liễu Văn Ngạn sẽ bị trấn áp.
"Đi chết đi!"
Triệu Minh Nguyệt phẫn nộ rống to một tiếng, trường côn bộc phát ra hào quang chói lọi vô cùng!
Cùng lúc đó, từ những phương hướng khác, một cây trường thương, một thanh trường kiếm, một cái đại đỉnh dồn dập hạ xuống phía cờ lớn!
Nơi xa, Hồng Đàm còn đang giao chiến với Chu Minh Nhân gầm nhẹ một tiếng, thét lên: "Kim Vũ Huy, ngươi muốn chết!"
Dứt lời, Hồng Đàm trước đó còn không nhìn thấy người, giờ phút này bỗng nhiên thân thể tăng vọt, trong nháy mắt tất cả mọi người thấy được một cự nhân to lớn vô cùng hiện ra!
Một cái khiên bị cự nhân cầm trong tay trái, che ở trước ngực.
Một thanh trường kiếm bị cự nhân cầm trên tay phải, đạp không mà đi, không thèm để ý tới công kích của Chu Minh Nhân nữa. Tấm khiên lấp lánh hào quang, chặn đứng đòn tấn công của Chu Minh Nhân, Hồng Đàm hóa thành cự nhân, giậm chân chạy đến bên này, vung ra một kiếm, kiếm khí tung hoành mấy ngàn thước!
Ầm ầm!
Kiếm khí hạ xuống chém lên lá cờ lớn, xoẹt một tiếng, cờ lớn bị xé rách!
"Khụ khụ. . ."
Trong hư không truyền đến tiếng ho khan, Kim Vũ Huy thở dài, "Hồng Đàm, ngươi quả nhiên che giấu thực lực. . ."
Nhưng vào lúc này, Chu Minh Nhân bỗng gầm một tiếng, Hồng Đàm vừa muốn tiếp tục cất bước thì xung quanh ông đã xuất hiện vô số cột đá khổng lồ, cột đá hiện ra trong nháy đã khóa chết Hồng Đàm ở trong đó!
Khí thế Chu Minh Nhân ồ ạt phóng ra, nhíu mày, thản nhiên nói: "Hồng Đàm, trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc, không nên dính vào những nơi khác!"
"Lão tạp mao, ngươi muốn chết!"
Hồng Đàm nổi giận, cầm khiên lớn trong tay, ầm ầm một tiếng, nện đứt một cây trụ lớn!
Tay phải ông cầm kiếm quét sạch tứ phương, trụ lớn đứt gãy hoàn toàn!
Mà Chu Minh Nhân cũng không thèm để ý, bên ngoài trụ lớn bỗng nhiên hóa thành biển lớn, từng ngọn sóng thần xuất hiện, đánh về phía Hồng Đàm bên trong trụ đá!