Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 594: Giật Dây Mấy Vị Các Lão

Chương 594: Giật Dây Mấy Vị Các Lão
Phía trước, Ngô Kỳ bỗng nhiên cất tiếng: "Trước đó nói vậy nhưng hiện tại chưa hẳn! Trước đó, bọn hắn đã nói cho 5 suất, đó là chuyện trước trận chiến này, bây giờ thì khó nói, có thể sẽ đổi ý."
Tô Vũ vội vàng hỏi: "Ngô lão sư, là. . . do họ mở ra sao?"
"Không sai!" Ngô Kỳ cũng không quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Thức hải bí cảnh mở ra hết sức phức tạp, cần hao phí vô số thiên tài địa bảo. Mặt khác còn cần vài vị Sơn Hải chung nhau chủ trì để mở ra, vài vị Sơn Hải cũng không phải chỗ khó, chủ yếu nhất vẫn là cần lượng thiên hà cát lớn, rất khó lấy được."
"Thiên hà cát?"
Tô Vũ nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, Hạ Hổ Vưu giải thích: "Một loại bảo vật tương đối đặc thù có thể hấp thu chất bẩn, tương đương với việc loại bỏ, loại bỏ tạp chất trong ý chí lực, mở ra thức hải bí cảnh cần rất nhiều bảo vật này, loại bảo vật này chỉ có thể lấy từ Tinh Vũ phủ đệ."
Đằng trước, Ngô Kỳ tiếp tục nói: "Nếu hao hết gia tài, cường giả trong học phủ có thể mở ra thức hải bí cảnh thì cũng có, mấu chốt là thiên hà cát rất khó cầu!"
Tô Vũ lại nhìn Hạ Hổ Vưu.
Hạ Hổ Vưu nhún vai, "Chút ít thì vẫn được, hàng loạt sẽ vô cùng khó mua, thứ này rất quý giá, một vài thiên tài lấy được thì thông thường đều sẽ lấy tới phòng thí nghiệm, sở nghiên cứu, chế tạo ý chí lực tinh khiết cao độ."
Tô Vũ nghĩ đến phòng thí nghiệm nghiên cứu thần văn của Bạch Phong, nói như vậy, bên kia có thể là sẽ có thiên hà cát?
"Cho nên nói, thức hải bí cảnh mở ra rất khó, chủ yếu là bởi vì chịu hạn chế của tài liệu?"
"Đúng vậy!" Hạ Hổ Vưu gật đầu.
Trịnh Vân Huy vội vàng bổ sung thêm: "Ngươi phải biết, Tinh Vũ phủ đệ không phải nơi mà bất cứ ai đều có thể đi, 10 năm cũng chỉ có vài người được tới, lại không phải người nào cũng đều có thể mang về. Đơn thần văn nhất hệ mạnh mẽ mấy chục năm, cho nên người tới Tinh Vũ phủ đệ không ít, mang về khá nhiều thiên hà cát nên họ mới có vốn liếng để mở ra thức hải bí cảnh, những người khác sẽ không có vốn liếng này."
Tô Vũ bất đắc dĩ nói: "Nói với ta thì có làm được cái gì, với tình hình của ta thì bọn hắn có thể cho ta đi vào được chắc?"
Nằm mơ à!
Trịnh Vân Huy không nghĩ thế, "Cho nên mới phải tìm cơ hội đi vào! Tô Vũ, không thể buông tha cơ hội! Chúng ta vẫn có thể tranh thủ một phen, sư tổ của ngươi không phải trở về rồi sao? Để cho ngài ấy nổi bão, quấy rối, đánh nhau đi!"
Trịnh Vân Huy hớn hở giật dây: "Sư tổ ngươi lần này đại phát thần uy, hai vị nửa bước Nhật Nguyệt đều bị ông ấy đánh bại, mạnh hơn cả phủ trưởng của chúng ta nữa. Ngươi cứ bảo sư tổ đánh đến tận cửa đi, trực tiếp để bọn hắn cho ngươi 3 - 5 suất gì đó. . . Ta muốn mua một suất, 2000 điểm công huân được không?"
". . ."
Tô Vũ nhìn gã, cũng không nói chuyện, chỉ mỉm cười cực kỳ nhu hòa.
Trịnh Vân Huy nhìn hắn cười mà da đầu phát lạnh, cũng phải, cái tên này là tiểu nhân âm hiểm, chính mình giật dây hắn rõ ràng sẽ chẳng ích gì.
Vội ho một tiếng, Trịnh Vân Huy lại nói: "Vậy thì mở hội nghị Các lão! Yêu cầu bọn hắn nhường ra mấy danh ngạch! Học phủ tổng cộng có 42 vị Các lão, bây giờ đang ở học phủ vẫn chưa tới 30 vị! Chỉ cần có một nửa người đồng ý, trừ phi bọn hắn không mở bí cảnh, bằng không thì vẫn còn có cơ hội."
Trịnh Vân Huy cười lớn: "Ngươi nói xem, nếu một vị Các lão có thể yêu cầu một danh ngạch thì mấy vị Các lão có nguyện ý không? Khẳng định là sẽ vui lòng a! Bí cảnh cũng không phải của riêng Đơn thần văn nhất hệ, nghiêm ngặt mà nói nó còn là của nhất hệ các ngươi, bọn hắn chỉ là bỏ tiền ra để mở cửa, nhưng mà bí cảnh là tài sản chung!"
Trịnh Vân Huy vội vàng liến thoắng: "Những vị Các lão kia mỗi người tranh thủ một danh ngạch, cũng chỉ tầm 20 suất, bình thường có thể đi vào 50 người, đối phương còn có thể tiến vào 30 người cơ mà."
Lời này vừa nói ra, Hạ Hổ Vưu vội hùa theo: "Tô Vũ, chuyện này cũng có thể thử thật đấy!"
Một đám học viên chưa Đằng Không lại đang thảo luận việc điều khiển hội nghị Các lão, lời này nếu bị người khác nghe được, đại khái có thể cười đến rụng răng!
Nhưng Ngô Kỳ đi trước lại không cảm thấy có gì không ổn.
Sau lưng nàng là ba người đại biểu cho thế lực ba phương.
Về phần muội muội mình. . . làm người qua đường được rồi, tiểu nha đầu ấy chưa hẳn có thể nghe hiểu.
Hạ Hổ Vưu khẳng định: "Lời Trịnh Vân Huy vẫn có thể thử! Mở một lần hội nghị Các lão, để mỗi một vị Các lão tranh thủ lợi ích, chắc chắn mấy vị ấy sẽ không cự tuyệt! Đơn thần văn nhất hệ tuy mạnh, nhưng cũng không dám khiến nhiều người tức giận! Mà các vị Các lão cũng có thể ra sức, cùng nhau mở ra bí cảnh, duy trì thời gian dài hơn!"
"Hiện tại Đơn thần văn nhất hệ chỉ có bốn vị Chu, Tôn, Hòa, Lý là còn có thể hành động. Trịnh Các lão thụ thương, Triệu Các lão bế quan, hai vị Các lão Mã, Phương đang ở Chư Thiên chiến trường, 4 vị cũng chỉ có thể duy trì vận chuyển mà thôi, không kiên trì được quá lâu, những vị Các lão khác có khả năng ra sức."
Nói xong, cậu lại bảo: "Trịnh Vân Huy, ngươi có thể tìm vị Các lão nào hỗ trợ?"
Nếu Trịnh Vân Huy đã đưa ra đề nghị như vậy thì khẳng định là có Các lão làm chỗ dựa.
Nghe thấy Hạ Hổ Vưu tra hỏi, gã cười hắc hắc đáp: "Sư phụ ta!"
". . ."
Cũng đúng, hai người Tô Vũ gật đầu, họ đã quên mất cái tên này cũng có sư phụ mà chỉ nhớ rõ gã là người nhà họ Trịnh, Trịnh Vân Huy hình như đã bái một vị Các lão làm sư phụ.
Trịnh Vân Huy hưng phấn nói: "Ta, ngươi, Tô Vũ và Ngô Lam. . . lại thêm Hồ Thu Sinh, Triệu Thế Kỳ. . . Chúng ta liên hệ riêng phần mình, liên hệ một hai vị Các lão thì vẫn có thể! Tranh thủ cầm tới một danh ngạch, vậy chẳng phải là tất cả đều vui vẻ à. Còn về Đơn thần văn nhất hệ. . . Trừ phi họ không mở ra bí cảnh. Nhưng nếu không mở bí cảnh, nói thật, nếu vậy thì thực lực của họ sẽ không tăng lên đủ, chúng ta sẽ nhằm vào bọn họ!"
Trịnh Vân Huy cười ha hả: "Không cho chúng ta đi vào, chúng ta cũng không cho bọn hắn mở bí cảnh ra, bước kế tiếp thì cứ học Tô Vũ, ngày ngày đánh người của họ. Học viên Bách Cường bảng của Đơn thần văn nhất hệ cứ chờ ở đó bị đánh mỗi ngày đi! Đánh không lại trước mặt thì chúng ta còn không thể đánh lén phía sau?"
Ngô Kỳ đi trước thở hắt ra. Lại một tên nữa.
Cái tên Trịnh gia kia cũng không phải người tốt!
Phe phái chi tranh, Trịnh Vân Huy lười xen vào, nhưng mà việc liên quan đến lợi ích cá nhân thì gã chắc chắn phải nhúng tay vào.
Trịnh Vân Huy tiếp tục nói: "Thức hải bí cảnh đối với học viên chưa Đằng Không như chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn, nơi đó ý chí lực tinh khiết, chúng ta mặc dù không khai thần khiếu, hấp thu không nhiều, nhưng dù cho bị động hấp thu thì cũng tiến bộ hơn nhiều so với xem công pháp! Tại thức hải bí cảnh một ngày, chỉ sợ còn mạnh hơn việc ngươi xem 30 bản ý chí chi văn, then chốt nhất là xem ý chí chi văn còn cần thời gian, cần phải bỏ tiền. . ."
Đương nhiên, mở thần khiếu thì sự trợ giúp sẽ càng lớn hơn.
Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Ta sẽ nói với sư tổ ta, các ngươi giao thiệp rộng, tự nghĩ biện pháp thông tri thêm học viên của các vị Các lão, xem xem có thể tranh thủ được hay không."
Hắn đương nhiên cũng muốn đi vào!
Bất quá nếu chỉ tranh thủ được một suất. . . sư tỷ của hắn có thương thế không nhẹ, ý chí lực tinh khiết sẽ giúp nàng khôi phục biển ý chí rất nhanh.
Vậy nếu chỉ có thể tranh thủ được một danh ngạch, hắn phải xử lý thế nào?
Đương nhiên, đầu tiên là cần thúc đẩy việc này đã.
Bên phía Thần Phù hệ, có thể thông báo cho Trương Hào một chút, hai gia hỏa Hồ Tông Kỳ và Lâm Diệu có báo thì cũng chưa chắc có cơ hội tiến vào.
Mấy người thương lượng một hồi, nhanh chóng đã đạt thành nhất trí.
Ngô Kỳ một mực không mở miệng, nàng chỉ có thể âm thầm cảm khái, học viên năm nay quả thực là khác biệt.
Chỉ là tân sinh nhưng từng kẻ sau lại to gan lớn mật hơn cả kẻ trước, ngay cả hội nghị Các lão cấp cao của học phủ mà cũng muốn điều khiển.
Trên thực tế, ngẫm lại thì lần trước hình như đã bị điều khiển một lần.
Bằng không, thì khi đó Tô Vũ sẽ không có cơ hội hố đối phương thảm như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất