Chương 596: m Mưu Hai Tầng?
Kỷ Hồng cũng không có ý định ép buộc Bạch Phong, y tiếp tục uống trà, bình tĩnh nói: "Hỏi ngươi chút chuyện, thần văn chiến kỹ của ngươi có thể chia tách, vậy trung tâm phác họa chiến kỹ có khả năng chia tách được không?"
"Cái gì?" Bạch Phong kinh ngạc phản bác: "Làm sao có thể! Trung tâm này là cố định, triệt để cố định rồi, còn có thể chia tách được ư? Làm sao có thể!"
"Không được sao?" Kỷ thự trưởng nhíu mày, "Bạch Phong, nếu có thể, ngươi có khả năng nghiên cứu từ hướng này một chút, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề thần văn chiến kỹ của ngươi bị phá! Trung tâm nếu có thể mở ra thì có thể bổ sung, trước kia chẳng phải cũng nói thần văn chiến kỹ là cố định sao, nhưng ngươi lại có thể làm cho nó chia tách ra. . ."
Bạch Phong vội ngắt lời, anh giải thích: "Không phải chia tách thần văn chiến kỹ, đó chỉ là một loại đặc tính gây dựng lại mà thôi, dường như ta có đặc tính thần văn ngưng hợp, hợp thành đồ long kiếm mới. Kỳ thật trên bản chất vẫn là một thanh kiếm, chứ không phải là nhiều thanh! Chẳng qua là tiến hành đặc tính chuyển di. . ."
Anh giải thích một hồi, dĩ nhiên, đây là anh bịa ra mà nói.
Nghe qua thì cảm thấy rất hợp lý, thế nhưng trên thực tế chỉ là lời nói bậy.
Thứ này, hiện tại nói rõ cũng vô ích, còn không biết Kỷ thự trưởng là thế nào đâu, anh cứ khôi phục trước đã, thành công rồi lại nói, trở về truyền cho sư phụ cùng đồ đệ của mình cũng không muộn, còn về người ngoài, chờ khi chúng ta có thể công khai lại tính.
"Chẳng qua chỉ là đặc tính chuyển di thôi sao?"
Kỷ Hồng có chút thất vọng, mặc dù đây cũng là kỹ thuật rất mạnh, nhưng so với việc chia tách thần văn trung tâm thì cái này không đáng giá nhắc tới!
Bạch Phong mở mắt nói lời bịa đặt: "Đúng, rất lợi hại! Cứ như vậy, về sau đa thần văn hệ chúng ta có thể tiến hành chuyển di đặc tính, chỉ cần làm thêm mấy thanh văn binh, hoàn toàn có thể làm thành nhiều thần văn chiến kỹ để dùng!"
Hồng Đàm tức giận mắng: "Sau đó giống như ngươi, phát nổ thần văn hả?"
". . ."
Bạch Phong im lặng, lười nói thêm, ta phát nổ thần văn đó là vì có mục đích, ai nói với ngài là ta muốn nổ thần văn!
Hồng Đàm suy nghĩ một chút bèn cất lời: "Được rồi, ngươi cũng đừng quá lo lắng! Trước đây ít năm ta cũng nghiên cứu qua về đặc tính thần văn, chờ ngươi phác họa thêm thần văn thì lại giống trước kia. Ta sẽ xem thử có thể nghĩ biện pháp đưa thần văn dung nhập vào chiến kỹ giúp ngươi tu bổ lại thần văn chiến kỹ hay không."
Kỷ Hồng nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: "Có thể tu bổ sao?"
"Xem tình huống đã, đặc tính tương tự thì có thể thử một chút!" Hồng Đàm trầm giọng nói: "Trước tiên có thể tước đoạt đặc tính, đưa thần văn không đặc tính đặt vào trung tâm, như vậy lực đẩy sẽ suy yếu đến mức thấp nhất, chờ dung hợp một quãng thời gian, ta lại đến chuyển di đặc tính thì vẫn có hi vọng thành công!"
". . ."
Kỷ Hồng nhìn thoáng qua hai sư đồ nhà này, không thể không nói, hai sư đồ bọn họ nghiên cứu về thần văn rất sâu.
Trong số các Văn Minh sư, người bây giờ còn có tinh lực để nghiên cứu các chuyện cao thâm như thế kỳ thật không nhiều lắm.
Năm xưa khi Văn Minh đạo vừa hưng thịnh thì cũng có rất nhiều người giống như thầy trò Hồng Đàm.
Nhưng từ sau khi kỹ thuật không ngừng thành thục, công pháp không ngừng được suy luận nghiên cứu ra, hiện tại, người có thể chuyên chú vào nghiên cứu quá ít, bởi vì rất nhiều thứ đều đã thành thục!
Làm ra một hệ thống thành thục, rất nhiều người không muốn nghiên cứu phát triển nữa, cứ dọc theo đường của người xưa mà đi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hồng bỗng nhiên nói: "Nếu Bạch Phong muốn một lần nữa phác họa thần văn, tốt nhất đừng phác hoạ vạn tộc thần văn, nhất là Thần Ma thần văn!"
Bạch Phong kinh ngạc nhìn y!
Gì thế, ngươi cũng phát hiện ra điểm không thích hợp rồi à?
Hồng Đàm không để ý, giận dữ nói: "Ngươi cũng phát hiện? Cũng phải, ngươi đã tiến vào Nhật Nguyệt cảnh! Lực đẩy lớn hơn, đúng không?"
"Ừm." Kỷ Hồng thản nhiên trả lời: "Lớn hơn rất nhiều, năm mươi năm trước, sau trận chiến ấy chỉ sợ là đã bị người ta ám toán! Trước kia không phải như vậy, hiện tại. . . Thần Ma thần văn có lực đẩy rất mạnh, thiếu chút nữa ta cũng đã thất bại! May mắn vào thời khắc mấu chốt, ta phế trừ mấy cái thần văn mấy chục năm qua ta cất công phác họa, lúc này mới đột phá thành công!"
Bạch Phong nháy mắt mấy cái, nhịn không được hỏi: "Các ngài đang nói gì vậy?"
Hồng Đàm lắc đầu: "Ngươi không hiểu, được rồi, nói cho ngươi nghe, chúng ta hoài nghi ý chí chi văn nguyên bản mấy chục năm qua bị người ta tính kế, thần văn phác họa trong 50 năm qua, nhất là Thần Ma thần văn sẽ tăng cao lực đẩy, dẫn đến tiến giai Nhật Nguyệt khó hơn rất nhiều!"
Bạch Phong sửng sốt nhìn ông, mấy chục năm qua sao?
Không đúng!
Anh thấy đây cũng không phải là chuyện trong mấy chục năm qua, mà là do Thần Ma thần văn vẫn luôn có tác hại này!
Thế nhưng hiện tại anh nghe thấy hình như mấy chục năm qua lực đẩy lại tăng cao liên tục.
"m mưu hai tầng?"
Bạch Phong bỗng nhiên nảy lên ý nghĩ đó!
Khiến mọi người nghĩ rằng chỉ có mấy chục năm nay thần văn mới có vấn đề, lại không ai để mắt đến Thần Ma thần văn xưa kia kỳ thật cũng có vấn đề!
Kể từ đó, những cường giả Nhật Nguyệt cảnh, thậm chí thân thể tiến vào Vô Địch cảnh căn bản sẽ không nghĩ đến thần văn mà họ phác họa trước đó cũng tồn tại vấn đề!
"Nhưng nếu như vậy, không sợ đánh rắn động cỏ sao?"
"Không đúng. . ."
Bạch Phong bỗng nhiên ý thức được cái gì, khiến cường giả thế hệ trước không thể tấn cấp Vô địch, khiến thiên tài thế hệ mới không thể phác họa Thần Ma cường tộc thần văn. Từ đó, cường giả thế hệ trước liền không thể tiến thêm một bước, cường giả tại thế hệ mới trở nên yếu đi so với cùng giai.
Đây là muốn chặt đứt Văn Minh sư truyền thừa ư?
"Thần Ma cường tộc cố ý sao? Cố ý để mọi người biết, chúng ta phát hiện ra âm mưu, sao đó chủ động phế đi Thần Ma thần văn. . . Từ đó, tân sinh của nhân tộc thực lực chắc chắn sẽ giảm mạnh! Biện pháp duy nhất là dùng thần văn chiến kỹ cân bằng!"
"Thế nhưng hết lần này tới lần khác, đa thần văn nhất hệ bị giết đi hàng loạt cường giả, thậm chí bị chèn ép đến mức sắp sửa không thể sinh tồn. . ."
Bạch Phong sinh ra một ý niệm trong đầu, đa thần văn nhất hệ bị chèn ép cũng không phải chuyện của mỗi mình Đại Chu phủ!
Không phải ân oán cá nhân mà có thể là do có người trợ giúp, âm thầm có vạn tộc nhúng tay vào chèn ép đa thần văn nhất hệ!
Nghĩ đến nơi này, Bạch Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Kỷ thự trưởng, ta có thể hỏi thăm một việc được không?"
"Nói đi."
"Đa thần văn nhất hệ hiện tại còn có bao nhiêu người ở Nhân cảnh?"
"Ý ngươi nói là trên Đằng Không hả?"
"Đúng vậy!"
Dưới Đằng Không thì cũng không tính là đa thần văn.
Kỷ thự trưởng cẩn thận tính toán một thoáng, "Đại khái là 500 người, số liệu cụ thể thì không rõ."
"Vậy 50 năm trước thì sao?"
"50 năm trước. . ."
Không cần Kỷ thự trưởng nói, Hồng Đàm đã đáp ngay: "50 năm trước, Nhân cảnh có 162 Văn Minh học phủ, trong đó có nhiều nhà chuyên theo đa thần văn hệ, không tính dưới Đằng Không thì trên Đằng Không đại khái chừng một vạn người!"
Bạch Phong trầm trọng nói: "Một vạn người! Nói như vậy, những năm qua hầu như đều đã chết sạch?"
Chết chín ngàn rưỡi!
Hồng Đàm gật đầu: "Năm xưa, trong trận chiến kia cường giả chết quá nhiều, sau này không đủ lực, truyền thừa không nổi, 50 năm vừa qua có người chết già, có người chết trên Chư Thiên chiến trường, có người bị phế đi, có người phát điên. . . Cho nên người càng ngày càng ít!"
Bạch Phong cau mày: "Vậy cũng không có khả năng chết nhiều như vậy? Đều là cường giả trên Đằng Không mà, tỉ lệ tử vong có phải quá cao rồi hay không?"