Chương 701: Hợp Tác (1)
“Ta không biết.” Tô Vũ vô trách nhiệm đáp: “Ta chỉ là tiểu nhân vật, nhưng ta là thiên tài, hơn nữa là người phát ngôn hiện tại của đa thần văn nhất hệ, cho nên mới được nạp vào hệ thống này, ngài cho rằng ta thật sự biết hết mọi chuyện?”
“Trong đó có thể có thám tử Vạn Tộc giáo hay không?”
“Ta mặc kệ!”
Tô Vũ không thèm để ý: “Bọn họ không hố ta, ta quan tâm làm gì!”
Lưu Hồng không còn lời gì để nói.
Sau một lúc lâu, gã lại nói: “Vậy vì sao ta không có chức năng đổi công pháp hay hệ thống nhiệm vụ?”
“Vô nghĩa, lúc ta đăng kí cho ngài đã đánh dấu ngài là người đơn thần văn nhất hệ, yêu cầu xét duyệt, khảo sát, nào có thật sự cho ngài vào hệ thống nhanh như vậy, hiện tại chỉ mở cho ngài một phần chức năng mà thôi, chức năng cơ bản nhất.”
“…”
Lưu Hồng không có lời gì để nói.
Nhìn Tô Vũ nhanh chóng hấp thu ý chí lực, gã không nhịn được hỏi: “Ngươi hấp thu nhiều như vậy không sợ căng chết chính mình à?”
“Còn sớm!”
Tô Vũ không cho là đúng: “Văn quyết ta luyện thông suốt ước chừng 36 cái, còn có mười mấy cái chưa mở ra đây! Mặt khác ta còn muốn uẩn dưỡng thần văn, cường hóa biển ý chí, tăng ý chí lực… vẫn còn sớm!”
Lưu Hồng thầm mắng!
Má!
Khai 36 cái Thần Khiếu!
Nghĩa là gì?
Vậy chẳng phải là một khi gia hỏa này thăng cấp Đằng Không, ý chí lực cùng thần văn đuổi kịp, hắn sẽ là Đằng Không cửu trọng ư?
Tuy rằng sau đó không có công pháp, nhưng chuyên tu Vạn Văn Kinh là được.
Nhưng vạch xuất phát của hắn tuyệt đối cao hơn văn minh sư tầm thường nhiều!
Công pháp này hắn nhận được từ hội hỗ trợ thật sao?
Cơ sở văn quyết không hiệu quả với gã, 36 Thần Khiếu cũng vô dụng, tuy rằng gã chấn động mà thật ra không quá để ý, dù sao gã cũng sắp vào Lăng Vân, tu Thần Khiếu thứ 37.
Còn vấn đề mưu cầu phúc lợi cho học sinh và những người khác, gã lười phí sức, không cần đoán gã cũng biết muốn lấy được công pháp này tuyệt đối là rất khó.
Một khi cường đoạt, làm không tốt thì sẽ chọc tới một vị vô địch, đạo lý này gã hiểu.
“Vậy ngươi muốn tu luyện bao lâu?”
Lưu Hồng không nhịn được nói: “Chu Bình Thăng tuần tra khắp nơi, một khi tra đến chỗ ta, ta biết giải thích kiểu gì?”
“Hắn tới ta liền đi!”
Tô Vũ cười nói: “Lão sư gấp cái gì, đừng nóng vội, ta còn chưa vội đây! Qua hôm nay, sư tổ ta sẽ khống chế bí cảnh, đến lúc đó, hắn không làm gì được ta nữa!”
Tô Vũ vui vẻ thoải mái hấp thu ý chí lực.
Tuy rằng không sảng khoái như khi toàn lực hấp thu, cũng không nhanh như vậy, nhưng mà hắn đang tu luyện, dù động tĩnh lớn chút cũng sẽ không gây chú ý, Lưu Hồng đã là Đằng Không đỉnh phong, thực lực này đủ để che lấp hết thảy.
Tô Vũ nhanh chóng hấp thu ý chí lực, trong chớp mắt, một giờ trôi qua!
Đột nhiên, ý chí lực khẽ run lên.
Lưu Hồng chấn động trong lòng, lại muốn mắng người!
Hắn ta vừa khai một Thần Khiếu kìa!
Thật nhanh!
Lúc này mới qua bao lâu?
Dưỡng Tính khai Thần Khiếu quả thực chính là gian lận, quá sung sướng, độ khó ít hơn Đằng Không gấp năm lần trở lên!
Lại qua thêm một giờ, ý chí lực của Tô Vũ lại rung động lần nữa, hắn lại mở thêm một Thần Khiếu!
Lưu Hồng cảm thấy hắn đã mở được hơn 20 Thần Khiếu.
Mà trên thực tế, lúc này Tô Vũ đã có ước chừng 57 cái Thần Khiếu mở ra.
Nếu hắn tu luyện một mình, nửa giờ mở ra một cái, nhưng đánh du kích quá mệt mỏi.
Còn không bằng tu luyện tại một chỗ thế này, tuy rằng tốc độ chậm một chút.
Tuy Tô Vũ có chút không hài lòng, nhưng hắn tự an ủi mình phải miễn cưỡng chấp nhận đi.
Tốc độ hắn hấp thu ý chí lực cũng nhanh hơn một ít.
Lưu Hồng vẫn luôn tra xét bốn phía, đợi mãi Chu Bình Thăng vẫn không tới, gã cũng an tâm hơn nhiều.
Lưu Hồng thấp giọng nói: “30 điểm hỗ trợ, ba giờ, hết giờ ngươi phải rời đi!”
Tô Vũ có chút không vui!
Ta vừa mới tu luyện thoải mái một tí, vậy mà ngài muốn đuổi ta đi ư?
Từ khi tiến vào đến bây giờ cũng mới 8 tiếng đồng hồ.
Nếu đi, sau đó còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa thì ta biết ở đâu.
“6 tiếng!” Tô Vũ không nói nhiều, “Hoặc là Chu Bình Thăng tới ta liền đi!”
“Ngươi…”
Lưu Hồng thầm mắng một tiếng!
“Vậy ngươi che giấu chính mình cho tốt, đừng gây phiền toái cho ta! Tô Vũ, nếu ngươi hố ta thì ngươi cũng không được lợi gì đâu!”
Dứt lời, gã liền bắt đầu tập trung tu luyện.
Có điều gã cũng không dám tu luyện toàn lực, tránh gây ra động tĩnh quá lớn, không phù hợp tình huống hấp thu của Đằng Không đỉnh phong.
. . . . . .
Mà giờ phút này, ánh mắt Chu Bình Thăng đã tràn ngập lửa giận!
Hắn nhìn chằm chằm Hạ Ngọc Văn cùng Hồ Văn Thăng hai giờ, trong hai giờ này, không có bất cứ động tĩnh nào truyền đến.
Đáng chết!
Hỗn đản!
Tuyệt đối là chuyện tốt do một trong hai tên hỗn đản kia làm ra!
Bằng không, vì sao khi ta nhìn chằm chằm bọn họ, lại không còn động tĩnh gì nữa?
Khả năng cao là Hồ Văn Thăng!
Tiểu nhân âm hiểm!
Trong lòng Chu Bình Thăng bốc lên lửa giận, đáng tiếc, giờ phút này hắn không có chứng cứ!
Hắn tức giận, cách đó không xa Hồ Văn Thăng cũng nhíu mày, nhàn nhạt cất lời: “Chu sư huynh, sao ngươi lại tới nữa?”
Hai giờ, tới bảy tám lần!
Hồ Văn Thăng không vui nói: “Sư huynh, chẳng lẽ ngươi cho rằng Tô Vũ ở chỗ ta?”
Chu Bình Thăng thật quá đáng!
Ta là người sẽ giúp Tô Vũ che lấp hành tung sao?
Một hai lần thì thôi, liên tiếp tới nhiều lần như vậy làm Hồ Văn Thăng cũng không thoải mái, Chu Bình Thăng ngươi tới tu luyện hay là tới đối phó Tô Vũ, hay thật sự là giám thị ta?
Chu Bình Thăng khẽ cười một tiếng: “Sư đệ hiểu lầm, Tô Vũ kia rất gian trá, không phải ta đang tìm hắn sao? Vài lần cảm giác được hắn hoạt động gần đây, mà không tìm được hắn…”
Hồ Văn Thăng thầm mắng một tiếng, phế vật!
8 tiếng đồng hồ!
Bí cảnh rộng có nhiêu đó, ngươi lại không tìm được một Dưỡng Tính, không biết ngươi làm thế nào lên đến Lăng Vân thất trọng!
“Nếu không tìm thấy, sư huynh từ bỏ đi, tự mình tìm một chỗ tu luyện.”
Y an ủi một câu, cảm thấy Chu Bình Thăng nên tìm một chỗ tu luyện, đừng chậm trễ thời gian.
Y nói vậy, trong lòng Chu Bình Thăng lại bốc lên lửa giận.
Ngươi bảo ta đi tu luyện?
Sau đó ngươi tiếp tục xuất động đi quấy rối, sau đó vu oan cho ta sao?
Ta cứ không đi đấy!
Hắn không nói gì, yên lặng rời đi, nhưng rời đi không xa.
Ở cách đó không xa, hắn giả vờ tu luyện, yên lặng nhìn chằm chằm Hồ Văn Thăng bên kia.
Qua một lúc, Chu Bình Thăng thầm hừ một tiếng, hắn không tu luyện nữa, bỗng nhiên đứng dậy rời đi.
Hồ Văn Thăng thấy hắn rời đi thì không khỏi nhíu mày, cảm thấy cạn lời.
Thần kinh!
Từ khi gia hỏa này chịu thiệt, càng ngày càng thần kinh hề hề, nhìn chằm chằm ta mấy giờ, nếu không biết còn tưởng rằng ta là Tô Vũ!
Hồ Văn Thăng lười quan tâm, tiếp tục tu luyện.
. . . . . .
Cùng lúc đó.
Lưu Hồng bỗng nhiên thúc giục: “Đi mau, hình như tên kia sắp tới rồi!”
Tô Vũ cả kinh, cảm ứng ngọc lại chưa biến sắc, sao Lưu Hồng phát hiện được?
Hắn không dám nhiều lời, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Gia hỏa Lưu Hồng không cần phải lừa mình chuyện này.
Xem ra hắn lại phải đánh du kích chiến.
Tô Vũ buồn bực, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc, ngươi chạy cái gì mà chạy, xem ra ta còn phải tiếp tục hút hết ý chí lực khắp nơi!
Mà âm mưu hãm hại Hồ Văn Thăng… Hắn thực sự không nghĩ tới.
Giờ phút này hắn cũng không biết Chu Bình Thăng đang hoài nghi Hồ Văn Thăng.
. . . . . .
Tô Vũ nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau, Chu Bình Thăng thật sự bay đến chỗ Lưu Hồng, nhìn lướt qua gã, hắn cũng không nhiều lời, vừa mới chuẩn bị rời đi, Lưu Hồng liền cười nói: “Sư huynh, ban nãy hình như ta nghe có tiếng người rống, ta tu luyện tới thời kì then chốt, cũng không để ý, đã xảy ra chuyện gì?”