Ở một nơi tinh không vô tận nào đó, nơi tồn tại một tòa lâu đài đen kịch đầy u ám, xung quanh là vô số cái đầu lâu và xương cốt chất thành từng núi, máu huyết tanh nồng chảy từ trên đỉnh lâu đài xuống tạo thành một con thác đỏ rực..
Nếu có người còn sống ở nơi này, chắc chắn sẽ kinh sợ tới tột cùng khi nhận ra tòa lâu đài này chính là trụ sở của một thế lực cực kì hung tàn.
Không ai biết tên của thế lực này, cũng chẳng ai biết rõ nội tình của nó, bởi vì chỉ cần vô tình đi vào phạm vi của tòa lâu đài này, ngươi sẽ bị một thứ gì đó thôn phệ sạch sẽ.
Nhưng dù vậy, làm gì có cái tường nào không lọt gió.
Hung danh của thế lực thần bí này cũng bằng một cách thần kì nào đó mà lan truyền ra phạm vi lân cận, người người hoang mang, nhà nhà vội vàng chuyển lãnh địa đến nơi khác.
Bởi thế mới nói “nếu có người còn sống ở nơi này”, vì những người còn sống thì không ngu dại mà ở gần tòa lâu đài này, mà những người ở gần nó thì đã không còn là người sống.
Bên trong tòa lâu đài, hàng vạn thân ảnh bao kín toàn thân đang cung kính quỳ gồi trước một bảo tọa làm từ đầu lâu của các loài sinh vật, trong đó dĩ nhiên có cả đầu lâu của nhân loại.
“Thuộc hạ hoàn thành mệnh lệnh chủ nhân giao phó, hai tên thiếu chủ Thanh Long Tộc đều đã vào Phệ Huyết Tinh Hồ, chờ chủ nhân thôn phệ!” Một thanh âm trầm khàn vang lên, không khó để nhận ra giọng điệu hưng phấn trong lời nói của y.
Nghe lời nói của hắn, tất cả thân ảnh đồng loạt đưa mắt nhìn y rồi lại nhìn sang bảo tọa, biệu lộ cung kính tới cực điểm.
“Tốt!” Từ bên trong bảo tọa vọng ra một thanh âm vô cảm không nhận ra nam nữ, trước mặt kẻ vừa lên tiếng liền xuất hiện một kiện Lục Tinh Cấp Pháp Bảo.
“Đa tạ chủ nhân!” Hắn vội vàng quỳ một chân, ánh mắt tràn ngập sùng bài và kinh hỉ nhìn về phía bảo tọa.
“Số 8, việc bổn tọa giao cho ngươi…” Giọng nói trong bảo tọa lại vang lên, thanh âm lần này đã trở nên tức giận.
“Thuộc hạ thất trách đã để Đặng Long tiểu nhi chạy thoát, mong chủ nhân trách phạt!” Trái ngược với sự vui sướng của người trước, một thân ảnh khác lại run rẩy đầy lo lắng, cuối cùng biết không thoát được chỉ đành lên tiếng nói, thanh âm không giấu nổi sự sợ hãi.
Phốc!
Ngay khi y vừa lên tiếng, một tiếng thổ huyết vang lên khiến đám người giật mình.
Hóa ra tên đó vừa dứt câu, giữa ngực trái của y liền xuất hiện một lỗ thủng, tuy không chết nhưng cũng khiến hắn trọng thương trong một thời gian dài.
“Lần này bổn tọa tha cho ngươi, nếu còn có lần sau…” Bảo tọa lại lên tiếng, thanh âm vẫn là vô cảm trầm khàn nhưng lại mang theo ý cảnh cáo khiến người khác vô thức sinh ra sợ hãi.
“Thuộc hạ đã rõ!” Tên số 8 vội vàng quỳ rạp một chân, sợ hãi nói.
“Giải tán đi! Nhớ kĩ nhiệm vụ bổn tọa đã giao!” Bảo tọa kia lại một lần nữa lên tiếng, một cỗ lực lượng kì lạ lập tức phủ xuống, đem tất cả thân ảnh đang có trong tòa lâu đài trục xuất.
Rời khỏi lâu đài, đám người cứ ngỡ như bản thân vừa trải qua một giấc mơ, vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, kể từ lúc bọn hắn bị triệu hoán tới tòa lâu đài kia, rồi sau đó lại bị trục xuất ra, tất cả chỉ như một cái chớp mắt.
Nghĩ tới giọng nói bí ẩn trên bảo tọa kia, đám người vô thức rùng mình, không ai biết trên bảo tọa rốt cuộc là thứ gì.
Bọn hắn chỉ biết y có thể dễ dàng giúp bọn hắn đột phá, nhưng cũng dễ dàng diệt trừ bọn hắn, kể cả có là cường giả Tinh Thánh Cảnh Đỉnh Phong thì kết cục vẫn không thay đổi.
Phục tùng y không những được sống tốt mà còn có cơ hội đột phá lên cảnh giới cao hơn, ngu dại gì mà chống đối?
Cảm thấy không còn việc gì để nán lại, đám người liền thông qua các loại thủ đoạn như phù chú, tọa kỵ mà trở về thế lực của mình, không gian liền trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm không rõ vọng ra từ bảo tọa.
“Tên tiểu tử kia càng lúc càng cường đại, nếu không xúc tiến kế hoạch, bổn tọa sợ rằng sẽ không chiếm được thứ đó của hắn!”
…
Trần An Vĩ lúc này đang điên cuồng chống trọi với lực lượng của bản thân, càng về sau, hắn càng áp chế các loại Thiên Địa Dị Vật có công dụng chữa trị, từ đó càng nâng cao hiệu quả luyện thể.
Cùng với đó, số lượng linh hồn được hắn thu thập từ trước đến nay cũng đem lại cho hắn lượng Hồn Lực khổng lồ, đủ để hắn đột phá Hồn Tinh Giả nếu hấp thụ tất cả.
Và dĩ nhiên, đã muốn thăng tiến thực lực, Trần An Vĩ liền luyện hóa tất cả.
Căn cơ của hắn đã sớm vững chắc như bàn thạch thông qua những trận chiến, cho nên hiện tại luyện hóa hết lượng linh hồn này cũng không thành vấn đề.
Bất quá đó là hắn nghĩ thế.
Còn thực tế, linh hồn của hắn sau khi luyện hóa một nửa lượng linh hồn liền phình lên như một quả bóng bay, từng vết nứt vỡ đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện, ẩn ẩn có xu hướng vỡ nát.
Trần An Vĩ âm thầm đồ mồ hôi lạnh, vội vàng tạm dừng luyện hóa mà tập trung vào luyện thể trong lúc chờ đợi linh hồn của mình tiêu hóa hết lượng Hồn Lực dồi dào này.
Đùa chứ, cơ thể vỡ nát thì lập lại được, linh hồn mà vỡ nát thì hắn cũng đi tong nha! Dù có muốn đề thăng thực lực tới mức điên cuồng cũng không thể nghịch ngu a!
Mà nhắc tới luyện thể, Trần An Vĩ đã lặp đi lặp lại gần 100 lần từng công đoạn từ việc để lực lượng trùng kích cơ thể rồi lại dùng các loại Thiên Địa Dị Vật chữa trị nó.
Hiện tại là lần thứ 100 cũng là lần lặp cuối cùng của lần luyện thể này.
Bởi vì hắn cảm nhận được lượng Ma Lực trong cơ thể mình không còn đủ để duy trì quá trình này thêm nữa, mà chỉ với Nguyên Lực và các loại lực lượng khác thì cơ thể hắn đã miễn nhiễm rồi.
Hiển nhiên, Ma Lực trong cơ thể hắn không phải vĩnh cửu. Hay nói đúng hơn là Trần An Vĩ vẫn chưa thực sự khai mở ra loại lực lượng này, tất cả lượng Ma Lực trong cơ thể hắn bây giờ chỉ là nhờ ân ái với tiểu loli mà có.
Chỉ khi nào trong Vạn Thế của hắn có thêm Ma Thế, Ma Lực mới trở nên vô hạn, còn lúc này đã sử dụng hết, đương nhiên phải cần thời gian mới có thể khôi phục lại.
“Cũng không tệ!” Trần An Vĩ kiểm tra tình huống cơ thể mình một lần liền thở nhẹ một hơi.
Thể Tu của hắn lúc này đã từ Lục Chuyển Hậu Kỳ đề thăng tới Bát Chuyển Sơ Kỳ, không tụt lại quá xa so với Nguyên Tu và Hồn Tu.
Linh hồn của hắn sau khi hấp thụ đại lượng Hồn Lực cũng bắt đầu đột phá, đem cảnh giới Hồn Tu của hắn một đường thăng tiến tới Hồn Thánh Cảnh.
Trần An Vĩ vẫn còn muốn luyện hóa hết lượng linh hồn còn lại, nhưng dường như cảm nhận được điều gì, thân ảnh lập tức rời khỏi Vạn Thế.
…
“Có kẻ đang tiến vào ảo cảnh do Huyễn Giới Văn tạo ra!” Ngay khi rời khỏi Vạn Thế, Trần An Vĩ lập tức cảm nhận được không chỉ một mà là một đoàn người tiến vào vùng không thời gian do hắn bố trí.
Thân là chủ nhân của Huyễn Giới Văn, Trần An Vĩ có thể dễ dàng nhìn thấy ảo cảnh mà đoàn người đang nhìn thấy.
Hóa ra bọn hắn tưởng nhầm đây là một vùng bí cảnh trôi lạc trong tinh không nên tiến vào khám phá.
Dù là vậy, Trần An Vĩ cũng không muốn có người làm phiền tiểu loli nâng cấp huyết mạch, lúc này liền động lấy ý niệm.
Nguyên Lực hòa và âm giọng, biến đổi giọng nói của hắn thành một giọng trầm đục không nhận ra nam nữ “Kẻ lạ mặt mau rời đi, nơi này không chào đón các ngươi!”
Cùng lúc đó, hắn cũng kích hoạt khả năng của Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn, không gian lập tức sinh ra biến động.
“Kẻ nào?” Đoàn người nghe thấy lời cảnh cáo kia cũng cảm nhận được điều bất thường, tất cả lập tức đề cao cảnh giác, hai tay âm thầm luân chuyển lực lượng, tùy thời có thể phát động công kích.
“Kia là thứ gì?” Bất chợt có người nào đó phát hiện ra điều gì liền lập tức kinh hô.
Đoàn người nghe vậy lập tức chú ý về phía hắn, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.
Chỉ thấy theo phương hướng hắn chỉ, từng bóng đen như u linh quỷ hồn lấy tốc độ khủng bố dần dần tiếp cận đoàn người, trên tay chúng là những thanh lưỡi hái mờ nhạt nhưng đầy nguy hiểm.
Bọn chúng như những vị tử thần, toàn thân tỏa ra mùi vị của chết chóc.
Phốc!
Trong lúc kinh ngạc, đã có những tiếng thổ huyết vang lên.
Đoàn người kinh hãi khi phát hiện ra từ lúc nào mà sau lưng bọn hắn đã xuất hiện những tên tử thần với ánh mắt đỏ ngầu, thanh lưỡi hái trên tay đang liên tục vung ra.
“Tứ đệ, ngũ đệ!” Nhìn thấy huynh đệ của mình thổ huyết, khí tức suy yếu, một nam tử thể hình to lớn liền gầm lên một tiếng, Thổ Hệ Tinh Lực hội tụ hai bàn tay, vung quyền đấm thẳng.
Đám người còn chưa kịp mừng rỡ đã nhìn thấy quyền kình của nam tử kia bỗng nhiên chậm đi một cách quỷ dị, sau đó những tên tử thần kia lại lấy tốc độ khủng bố mà vung liềm, thoáng chốc đã chém lên cơ thể nam tử hàng trăm nhát.
Phốc!
“Khinh người quá đáng!” Thấy nam tử kia bị hàng chục tên tử thần đồng loạt công kích, đoàn người lúc này triệt để tức giận, cho dù bọn hắn có chết cũng không thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị giết.
Thế là toàn bộ đồng loạt phát động lực lượng, khí tức dao động từ Tứ Đẳng Tinh Sư Cảnh tới Tinh Sư Cảnh Đỉnh Phong đồng loạt bạo phát.
Trần An Vĩ vốn chẳng để tâm tới đoàn người này có thực lực như thế nào, hắn chỉ muốn nhanh chóng đem bọn hắn đuổi đi. Vậy nên mặc dù thế công của những tử thần kia nhìn thì mạnh mẽ nhưng tất cả chỉ là ảo cảnh do hắn tạo ra nhằm qua mắt đoàn người kia mà thôi.
Bất quá, một điều ngoài ý muốn đã xảy ra khiến hắn không muốn chú ý cũng không thể.
Chỉ thấy giữa chiến trận đang dầu sôi lửa bỏng, một nữ nhân mặc bạch sắc y phục rộng thùng thình vẫn đứng nguyên vị trí, ngọc thủ thỉnh thoảng khẽ động đậy, dường như đang làm gì đó.
Mà đoàn người kia dường như cũng biết nàng đang làm cái gì, cho nên dù có bị vây công bởi hàng trăm tôn tử thần, bọn hắn vẫn liều mạng giữ vững thế trận, bảo vệ cho nữ nhân kia được an toàn, nhờ đó mà nàng có thêm thời gian hành động.
“Tam tỷ!” – “Tam muội!”
Chưa kịp để hắn phản ứng, Bát Diện Thạch đột nhiên rung động mãnh liệt khiến Trần An Vĩ giật mình động lấy ý niệm.
Ngay sau đó, từng thanh âm trong trẻo đầy kích động đã vang lên bên tai.
Chỉ thấy bên cạnh hắn lúc này đã xuất hiện ba thân ảnh cũng kiều diễm không kém, toàn thân tỏa ra khí chất hoàng tộc vô pháp nhầm lẫn, xung quanh còn có những loại kí tự nhàn nhạt xoay tròn.
Các nàng đương nhiên không ai khác chính là ba vị công chúa của Cổ Tự Tộc, vốn đang ở trong Bát Diện Thạch của hắn.
Bởi vì các nàng là Khí Văn Sư, tu luyện Khí Văn Chi Lực, thân phận công chúa Cổ Tự Tộc của các nàng càng là đặc thù nên không thể tự do như chúng nữ khác.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Trần An Vĩ phải liên tục gia tăng thực lực, hắn không muốn các nàng chỉ có thể sinh hoạt bên trong Không Gian Pháp Bảo.
Bình thường các nàng cũng không rời khỏi Bát Diện Thạch khi chưa có sự đồng ý của hắn, nhưng hiện tại có lẽ là cảm nhận được khí tức quen thuộc khiến các nàng không nhịn được đồng loạt muốn ra ngoài.
Nhìn phản ứng của ba nữ, Trần An Vĩ càng thêm chắc chắn nữ nhân kia có vấn đề.
“Các nàng chắc chắn đó là Tam Công Chúa?” Trần An Vĩ liền quay sang chúng nữ hỏi.
Bởi vì nếu nữ nhân kia thực sự là Tam Công Chúa của Cổ Tự Tộc, nàng chắc chắn sẽ sở hữu một loại Thánh Văn nào đó.
Mà một khi Thánh Văn hàng lâm, Khí Văn dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ bị áp chế, không có lý nào nàng cũng bị lạc vào ảo cảnh do Huyễn Giới Văn kết hợp cùng Quỹ Tích Văn tạo ra cả.
“Chắc chắn, khí tức của nàng không thể sai được!” Cổ Tự Thư gật đầu chắc nịch.
Cổ Tự Ly và Cổ Tự Nguyên cũng gật đầu đồng tình.
Trần An Vĩ thấy vậy cũng bắt đầu tin tưởng, hắn biết các nàng mỗi người đều sở hữu một loại bản đồ cho phép bản thân nhìn thấy vị trí của những người khác, một khi đến gần sẽ tự phát hiện nhau.
Một người thì còn có thể nhầm lẫn, nhưng cả ba người đều chắc chắn thì nữ nhân kia không mười phần cũng đến tám phần là Tam Công Chúa của Cổ Tự Tộc rồi.
Chỉ là…
“Các nàng đừng vội! Ta nghĩ nàng ấy đang không bình thường!” Trần An Vĩ liền lên tiếng, sau khi dứt lời liền nhận lấy ánh mắt hình viên đạn của các nàng.
Hừ, tên này dám nói tỷ muội của các nàng không bình thường? Hắn mới không bình thường!
“Khụ… ý ta không phải thế…” Trần An Vĩ ho khan, vội vàng giải thích cho các nàng.
Hóa ra lý do hắn nói như vậy chính là vì, nếu như nàng ấy thực sự là Tam Công Chúa, ngoài sở hữu một loại Thánh Văn nào đó ra, thứ nàng ấy sở hữu cũng chính là bản đồ của các nàng.
Nhưng mà kể từ lúc Cổ Tự Nguyên tam nữ xuất hiện tới bây giờ cũng đã hơn hai nén nhang, nữ nhân kia vậy mà không phát hiện ra các nàng, điều này chẳng phải rất kì lạ sao?
Cứ cho là ban đầu nàng ấy không muốn để lộ Thánh Văn của mình đi, vậy hiện tại phải giải thích thế nào?
Cổ Tự Nguyên tam nữ dù ở trong Không Gian Pháp Bảo như Bát Diện Thạch cũng có thể cảm nhận được khí tức của nàng, vậy thì vì lý do gì nàng ấy lại không cảm nhận được chúng nữ?
Dựa theo ánh mắt và hành động của nữ nhân kia, Trần An Vĩ có thể chắc chắn rằng nàng không hề giả vờ, hay là nói nàng thực sự không hề cảm nhận được khí tức của ba người các nàng.
Cổ Tự Nguyên tam nữ nghe hắn suy xét liền bắt đầu lo lắng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của chúng nữ, Trần An Vĩ sau khi suy nghĩ liền lên tiếng “Ta sẽ tạo cơ hội cho các nàng tiến gần nàng ấy hơn, nhưng đừng để lộ khí tức, chuyện này có vẻ không đơn giản!”
Ba nữ liền gật đầu, các nàng cũng đang muốn như vậy. Chỉ cần có thể lại gần nàng ấy thêm một chút, nói không chừng các nàng sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Trần An Vĩ liền động lấy niệm.
Grao!
Từ dưới lòng đất nơi nữ nhân và đoàn người đang đứng, một tiếng long ngâm âm u đầy chết chóc vang lên, mặt đất bắt đầu nứt vỡ, một con rồng dần trồi lên, để lộ ra hình thể chỉ còn lại xương cốt đen kịch, bên trong nó là một ngọn tử hỏa đang hừng hực thiêu đốt, tử khí tỏa ra mù mịt.
Cốt Long vừa trồi lên đã há miệng, Long Pháo nồng đậm tử khí bắn thẳng vào đội hình của đoàn người.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nữ nhân và đoàn người chỉ có thể tách ra trước khi chôn thây dưới thế công mạnh mẽ của Cốt Long.
Mà như chỉ chờ có thế, Trần An Vĩ lại động lấy ý niệm, Quỹ Tích Văn và Huyễn Giới Văn lại kích hoạt.
Nữ nhân chưa kịp định thần đã nhìn thấy khung cảnh trước mặt mình thay đổi, nhìn thấy đoàn người của mình đều bị bắt sống, nhất thời lâm vào hoảng hốt.
“Không cần lo lắng, bổn tọa chỉ muốn các ngươi rời đi, không hề muốn đuổi cùng giết tận!” Giữa lúc nàng đang vô cùng lo lắng cho các huynh đệ đi cùng mình, giọng nòi trầm khàn lại một lần nữa vang lên.
“Chỉ cần trả lời một vài câu hỏi, nếu câu trả lời khiến ta hài lòng, bổn tọa sẽ lập tức thả người!”
-------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言