“Chỉ cần trả lời một vài câu hỏi, nếu câu trả lời khiến ta hài lòng, bổn tọa sẽ lập tức thả người!”
Nữ nhân trong lòng lóe lên một tia hi vọng, biết giọng nói thần bí này thực sự không có ý truy cùng giết tận, lúc này mới lên tiếng “Tiền bối cứ hỏi, tiểu nữ biết gì nhất định sẽ trả lời! Chỉ mong ngài giữ vững lời nói!”
“Haha, ngươi nghĩ với thực lực đó của các ngươi, bổn tọa cần thiết phải dài dòng?” Giọng nói thần bí một lần nữa vang lên bên tai nàng, dường như y bị lời nói của nàng chọc giận.
“Tiểu nữ lỡ lời, mong tiền bối đừng tức giận!” Vội vàng cúi người, thanh âm trong trẻo liền vang lên.
“Bỏ đi, hiện tại trả lời câu hỏi của bổn tọa!” Giọng nói bí ẩn hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tiếp tục gây khó dễ cho nàng.
“Câu đầu tiên, các ngươi là ai? Đến đây có mục đích gì?”
Nữ nhân liền cung kính trả lời “Tiểu nữ là Lộc Gia thất tiểu thư – Lộc Chi Lăng, hiện tại đang cùng các huynh trưởng đi tìm rèn luyện!”
“Lộc Chi Lăng?” Trần An Vĩ nhất thời ngờ ngợ, dường như hắn đã nghe qua danh tự này ở đâu rồi.
Lộc Gia à… Lộc Chi Lăng… lại còn là thất tiểu thư…
“Không ngờ lại gặp ở nơi này!” Trần An Vĩ vỗ trán, lúc này mới nhớ ra kiếp trước mình từng đọc qua một tiểu thuyết cũng nói về Lộc Gia, trong đó thất tiểu thư của bọn hắn cũng tên Lộc Chi Lăng, bảo sao thấy quen quen.
Chỉ là không nghĩ tới kiếp này lại có thể gặp người thật nha!
“Câu thứ hai, tình huống của ngươi là như thế nào?” Giọng nói trầm khàn lại vang lên, lần này Lộc Chi Lăng không lập tức trả lời, ngược lại siết chặt nắm tay, không nghĩ tới chuyến đi rèn luyện lần này của nàng lại đụng phải người có hiểu biết.
Trước khi rời khỏi nhà, phụ mẫu và các huynh trưởng đã luôn dặn dò nàng dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được để lộ lực lượng mạnh mẽ mà bản thân đang sở hữu.
Nàng vẫn luôn tự tin với đẳng cấp Hồn Tu của mình có thể che giấu lực lượng này, từ đó trợ giúp cho các huynh trưởng và mọi người, nhưng không ngờ lần này đến đây lại bị một người bí ẩn biết được.
Phải biết rằng trước đó, nàng chỉ dùng một lượng rất nhỏ Khí Văn Chi Lực để giúp đỡ mọi người.
“Không trả lời?” Giọng nói một lần nữa vang lên, trong đó ẩn ẩn giận dữ “Ngươi nên nhớ bổn tọa không cần thiết phải dài dòng với các ngươi!”
“Tiểu nữ hiểu!” Lộc Chi Lăng nhẹ cúi đầu, sau một hồi đấu tranh tư tưởng rốt cuộc cũng lên tiếng “Tiểu nữ bẩm sinh đã sở hữu một loại lực lượng huyền bí có khả năng dung hợp các loại lực lượng, nghe nói nó gọi là Khí Văn Chi Lực!”
Nói tới đây, nàng liền im bặt, đại não cấp tốc nghĩ cách để rời khỏi nơi này.
“Sợ cái gì, bổn tọa nếu muốn chiếm đoạt nó đã ra tay từ lâu rồi!” Trần An Vĩ hừ lạnh một tiếng “Thi triển cho bổn tọa xem thử!”
Dứt lời liền ra hiệu cho Cổ Tự Nguyên ba nữ âm thầm tiến lại gần.
Lộc Chi Lăng không biết nên làm gì hơn ngoài việc tuân theo, ngọc thủ vũ động trong không gian, Khí Văn Chi Lực dồn nén trên đầu ngón tay thon dài, vẽ ra một chữ Tốc.
Ngay lập tức, tốc độ của nàng được đề thăng nhưng nàng cũng không phải nữ nhân nông nỗi, lúc này chỉ bước vài bước để thể hiện sức mạnh của Khí Văn mà thôi.
Lộc Chi Lăng hiểu rằng một khi mình manh động, các huynh trưởng của mình có thể sẽ chết.
“Được rồi!” Nhận thấy ánh mắt xác nhận của ba nữ, Trần An Vĩ lên tiếng “Câu hỏi cuối cùng, ngươi đã từng nghe qua Cổ Tự Tộc?”
“Chưa từng!” Lần này, Lộc Chi Lăng có hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng lập tức trả lời, hoàn toàn không nhìn ra một điểm do dự.
Trần An Vĩ đưa mắt nhìn Cổ Tự Nguyên ba nữ một lần, sau đó khẽ thở dài, cuối cùng lên tiếng “Nể tình ngươi trả lời thành thật, bổn tọa sẽ không để tâm chuyện trước đó!”
Dứt lời, không gian trước mặt Lộc Chi Lăng liền rung động, khung cảnh liền thay đổi.
“Phía trước là cửa ra, các huynh trưởng của ngươi đã rời đi trước, ngươi cũng nên đi rồi!” Trần An Vĩ lại lên tiếng, giọng nói vẫn là trầm khàn không nghe ra nam hay nữ.
Lộc Chi Lăng chưa kịp định thần, nghe hắn nói vậy liền cảm thấy kinh ngạc, chỉ đơn giản như vậy thôi ư?
Nàng cứ nghĩ chuyến này chắc chắn sẽ bị người thần bí cướp đoạt Khí Văn Chi Lực hay tệ hơn là các huynh trưởng đều sẽ chết, không ngờ người này chỉ hỏi vài câu rồi thực sự để nàng rời đi?
“Cầm lấy thứ này!” Trần An Vĩ thấy nàng vẫn chưa rời đi, liền lên tiếng, đem một khỏa ngọc bội đặt trước mặt nàng.
Lộc Chi Lăng bán tín bán nghi nhìn khỏa ngọc bội, ngay khi vừa chạm vào nó liền ngẩn người.
“Đa tạ tiền bối!” Nàng vội vàng cúi đầu, sau đó liền quay người rời đi.
Ra khỏi vùng không gian kì lạ kia, Lộc Chi Lăng liền nhìn thấy các huynh trưởng của mình và mọi người đều bình an vô sự, chỉ là vẻ mặt đầy lo lắng nhìn về phía động phủ.
Phát hiện nàng bình an tiến ra, đoàn người lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Đại ca, mọi người không sao chứ?” Lộc Chi Lăng vội vàng tiến lại gần, sau khi xác nhận tất cả đều an toàn, nàng mới thở nhẹ ra một hơi.
“Bọn ta làm gì có sao? Ngược lại là muội, đột nhiên lao vào động phủ kia làm gì?” Đại ca của nàng là một nam tử cao lớn, mắt sáng mày kiếm, toàn thân khoác lấy y phục thanh sắc nhàn nhạt, nghe Lộc Chi Lăng hỏi liền cảm thấy khó hiểu.
“Muội? Chẳng phải chúng ta…” Nàng muốn lên tiếng liền cảm thấy kì lạ.
“Bổn tọa đã xóa kí ức của bọn hắn, chỉ có ngươi còn nhớ chuyện vừa rồi mà thôi!” Bất chợt lúc này, tay nàng đột nhiên truyền tới rung động nhỏ, Lộc Chi Lăng vội vàng nhìn đến thì phát hiện khỏa ngọc bội mà người thần bí kia giao cho đã nổi lên một dòng chữ.
Lộc Chi Lăng đưa mắt nhìn về phía động phủ, ánh mắt có chút phức tạp, người đó thật kì lạ!
“Tiểu thất, chúng ta đi thôi!” Đại ca thấy nàng vẫn chưa rời đi liền cất tiếng gọi.
Lộc Chi Lăng nhìn khỏa ngọc bội trong tay rồi lại cúi đầu về phía động phủ, sau đó liền quay lưng rời đi, nàng có cảm giác chuyến đi này đối với nàng là đại cơ duyên.
…
“Kết quả không tốt sao?” Trong động phủ, sau khi đem đoàn người Lộc Gia rời đi, Trần An Vĩ nhìn đến Cổ Tự Nguyên ba nữ quan tâm hỏi.
Cổ Tự Nguyên sắc mặt không tốt lắm, nói “Tam muội vẫn bình thường, nhưng còn kí ức…”
“Có kẻ động tay vào kí ức của nàng ấy sao?” Trần An Vĩ tâm trạng cũng là trầm xuống.
Thay đổi kí ức là một chuyện cực kì độc ác, nếu không vì lý do bất khả kháng, hắn cũng không muốn thay đổi kí ức của đoàn người Lộc Gia làm gì.
Trái ngược với suy nghĩ của hắn, Cổ Tự Thư lại lên tiếng “Nàng ấy vừa là tam tỷ lại vừa không phải là tam tỷ của bọn thiếp!”
Nhìn thấy hắn có vẻ không hiểu, Cổ Tự Ly liền giải thích “Tam tỷ nắm giữ Huyễn Mộng Thánh Văn, có khả năng đem giấc mộng của một người hóa thành thực thể.”
“Trong lúc này, người bị thi triển sẽ chìm vào giấc ngủ dài và tiến vào trạng thái bất tử, nhưng nếu bản thân y trong giấc mộng bị giết, y cũng sẽ chết.
“Ý các nàng là Lộc Chi Lăng tự mình dùng Huyễn Mộng Thánh Văn lên bản thân?” Trần An Vĩ lúc này mới hiểu ý chúng nữ, nhất thời thắc mắc “Nhưng vì sao phải làm như vậy?”
“Haizz…” Đáp lại hắn chỉ có những tiếng thở dài thương xót của chúng nữ.
“Tam muội là người tình cảm nhất trong chúng ta, nàng thường rất hay lo lắng cho người khác, chỉ cần bị chút thương tích, nàng liền sẽ vừa khóc vừa chữa trị cho chúng ta.” Cổ Tự Nguyên nhớ lại từng hồi ức, có chút bùi ngùi nói.
“Điểm này, thiếp cũng là học theo tỷ ấy!” Cổ Tự Thư mỉm cười lên tiếng.
Nàng từ nhỏ đã theo tam tỷ nên phần nào bị ảnh hưởng bởi tính cách này, sau này cũng là người giúp tỷ ấy chăm sóc cho các tỷ muội.
“Có lẽ sau sự kiện kia, nàng đã quá đau lòng nên tự nhốt mình vào giấc mộng của chính bản thân, nhằm quên đi kí ức đau buồn, từ đó mới không nhận ra chúng ta!” Cổ Tự Ly thở dài.
“Nói vậy, Lộc Gia cũng chỉ là ảo cảnh do Lộc Chi Lăng tạo ra?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.
Cổ Tự Nguyên lắc đầu “Lộc Gia là thật, Lộc Chi Lăng của hiện tại cũng là thật!”
“Nói thế nào?” Trần An Vĩ khó hiểu.
“Điểm nghịch thiên của Huyễn Mộng Thánh Văn nằm ở chỗ, sau khi được thực thể hóa giấc mộng, ý thức của ngươi sẽ sống lại một kiếp người hoàn toàn mới với mọi thứ mà bản thể sở hữu, chỉ có kí ức là bị xóa bỏ.”
“Cũng có nghĩa là ngươi sẽ được sinh ra tại một nơi nào đó trong thế giới thực, mạng sống lúc đó của ngươi là thật, các mối quan hệ là thật, chết cũng là chết thật. Chỉ khi nào bản thể của ngươi tỉnh lại, ý thức của ngươi mới tan biến và trở về bản thể!”
Cổ Tự Nguyên không hổ là nhị tỷ của chúng nữ, hiểu biết về các loại Thánh Văn cũng là nhiều hơn không ít.
Trần An Vĩ nghe nàng nói mà tim đập thình thịch.
Thử nghĩ nếu dùng Huyễn Mộng Thánh Văn lên kẻ thù, rồi biết được thời điểm hắn vừa sinh ra mà diệt trừ, chẳng phải một kẻ thù cường đại bỗng nhiễn bốc hơi hay sao?
“Không đơn giản như chàng nghĩ đâu!” Cổ Tự Thư dường như biết hắn đang suy nghĩ điều gì liền lên tiếng “Như đã nói, cho dù ý thức trong mộng của ngươi mới được sinh ra nhưng đã sở hữu tất cả thủ đoạn của bản thể.”
“Cường giả luôn có thủ đoạn thoát thân nên đương nhiên không dễ giết như thế! Hơn nữa, nếu bản thể của hắn kịp thời tỉnh lại, ý thức trong mộng sẽ tan biến và mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể!” Cổ Tự Ly lên tiếng tiếp lời.
“Tuy vậy, Huyễn Mộng Thánh Văn cũng cho phép điều khiển giấc mộng của kẻ khác, cho dù không thể trực tiếp giết chết nhưng cũng có không ít công dụng vô cùng hữu hiệu!” Cổ Tự Nguyên cũng lên tiếng.
“Được rồi, vậy làm sao để bản thể của Lộc Chi Lăng tỉnh lại?” Trần An Vĩ sau khi hiểu công dụng của Huyễn Mộng Thánh Văn, lúc này mới hỏi vào vấn đề chính.
Cổ Tự Nguyên ba nữ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt thở dài, đồng loạt lên tiếng “Mọi chuyện chỉ đành dựa vào quyết định của nàng ấy thôi!”
Trần An Vĩ thấy phản ứng của chúng nữ, chỉ đành lắc đầu, thôi thì gặp lại nhau đã là cái duyên, mọi chuyện còn lại chỉ đành nhờ vào thời gian vậy.
Tạm thời gác lại chuyện của Lộc Chi Lăng, Cổ Tự Thư lúc này mới chú ý tới tình huống của nam nhân nhà mình, kinh hỉ lên tiếng “Chàng lại đột phá rồi?”
Cảm nhận khí tức của hắn lúc này đã mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần, Cổ Tự Ly cũng là hưng phấn ôm lấy nam nhân.
Chỉ có Cổ Tự Nguyên là khó chịu, điều này chẳng phải nói lên rằng nàng sẽ càng ít cơ hội chiến thắng hắn sao? Như thế chẳng khác nào nói nàng chấp thuận cho hắn?
Tuy vậy, nàng cũng không khỏi kinh ngạc với tốc độ đột phá của hắn, nhất thời không nhịn được hỏi “Đột phá nhanh như vậy không sợ căn cơ tan vỡ sao?”
Về điểm này, Trần An Vĩ có thể vỗ ngực tự hào “Căn cơ của ta sớm được các trận chiến mài giũa, không sợ chút đột phá này!”
“Hừ, ra vẻ!” Cổ Tự Nguyên yêu kiều hừ một tiếng “Đã vậy, chiến một trận đi!”
Nàng muốn dùng trận chiến này để đưa ra quyết định, nàng sợ để thêm một thời gian nữa, nam nhân này sẽ hoàn toàn áp chế nàng, với thủ đoạn thu tâm của hắn, nàng cũng bắt đầu không trụ nổi nữa.
“Không!” Nào ngờ Trần An Vĩ lại thẳng thừng từ chối.
“Tại sao?” Cổ Tự Nguyên trong lòng trùng xuống, hắn là đang khinh thường nàng ư?
“Trước kia là ta thất trách, hiện tại đã nghĩ ra cách để các nàng có thể tự do ra ngoài như chúng nữ, sau khi hoàn thành thực lực còn tăng thêm một bậc, tới lúc đó nàng muốn chiến bao nhiêu hiệp cũng được!” Trần An Vĩ áy náy nói.
Cổ Tự Nguyên thoáng ngẩn người, không nghĩ tới nam nhân này vẫn luôn nghĩ cách giúp các nàng che giấu thân phận của mình, vậy mà nàng cứ nghĩ thực lực hắn tăng lên sẽ không để tâm tới các nàng nữa.
Bị nam nhân làm cho cảm động tới rối tinh rối mù, nhưng nàng vẫn không để lộ chút nào, ngược lại lạnh lùng hỏi “Cách gì?”
Cổ Tự Thư và Cổ Tự Ly nghe vậy đôi mắt đẹp cũng sáng rực, các nàng hiển nhiên cũng muốn ra ngoài lắm a, để nam nhân bôn ba bên ngoài một mình các nàng thực sự không yên tâm.
“Các nàng đều có thể sử dụng Nguyên Lực và các loại lực lượng khác mà đúng chứ?” Trần An Vĩ lên tiếng, tự trách bản thân không nghĩ ra cách này sớm hơn.
Chúng nữ Cổ Tự Tộc cũng là nhân loại, bản thân cũng sở hữu Nguyên Hải nên đương nhiên có thể tu luyện như người thường, chẳng qua trước giờ các nàng tập trung tu luyện Khí Văn nên mới bỏ bê Nguyên Tu, Thể Tu và Hồn Tu mà thôi.
Ba nữ cũng giật mình, đúng như hắn nói, các nàng trước giờ chỉ tập trung vào Khí Văn nên hoàn toàn quên mất ngoài Khí Văn Chi Lực, các nàng vẫn có thể sử dụng các loại lực lượng khác.
Như Cổ Tự Ly vốn là Thể Tu nhưng vì tập trung tu luyện Khí Văn nên hiện tại vẫn giậm chân tại Ngũ Chuyển Sơ Kỳ.
Lại như Cổ Tự Thư vốn là Hồn Tu đẳng cấp Ly Hồn Sơ Kỳ, nhưng đã lâu không tu luyện nên chẳng thể đột phá.
Chỉ có Cổ Tự Nguyên tuy sở hữu Nguyên Hải nhưng vì nắm giữ Hỗn Nguyên Thánh Văn có thể điều động mười loại lực lượng thuộc tính nên nàng không cần tu Nguyên mà thôi.
Tuy vậy, nàng vẫn sở hữu Ngũ Sắc Nguyên Hải nha, là người thứ hai sở hữu loại Nguyên Hải mạnh mẽ này sau Trần An Vĩ.
“Cổ Tự Nguyên có thể phục dụng các cánh hoa của Thập Sắc Thập Diệp Ly, từ đó khai mở đủ mười loại lực lượng thuộc tính, chiến lực chắc chắn đề thăng!”
“Ly Nhi hiện tại tập trung luyện thể, ta sẽ tận lực tìm tài nguyên cho nàng!”
“Thư Nhi cầm lấy Tứ Sắc Hồn Thạch luyện hóa, sau đó cùng ta song tu luyện hóa hết lượng linh hồn còn lại, tin tưởng nàng sẽ đột phá Hồn Thánh Cảnh!”
Trần An Vĩ nhìn phản ứng của chúng nữ thì càng thêm áy náy, tài nguyên có nhưng quá nhiều việc diễn ra khiến hắn cũng quên mất.
Không sao, hiện tại bắt đầu tu luyện lại cũng không muộn!
Nghe phân phó của hắn, Cổ Tự Ly và Cổ Tự Thư đều cảm động dâng hiến môi thơm, sau đó liền tiến vào Bát Diện Thạch bắt đầu tu luyện.
Chỉ có Cổ Tự Nguyên là nán lại đôi chút.
“Còn chuyện gì sao?” Trần An Vĩ mỉm cười nhìn nàng, ôn nhu hỏi.
Chụt!
Hắn còn chưa kịp định thần đã nhìn thấy nàng lấy tốc độ nhanh nhất hôn lên một hắn rồi biến mất, chỉ để lại hương thơm nhàn nhạt và giọng nói trong trẻo êm tai “Trận chiến này sẽ thay cho câu trả lời của ta!”
Mân mê đôi môi vẫn còn vương hương thơm của giai nhân, Trần An Vĩ khẽ mỉm cười…
------------
Hú, vậy là cuối cùng cũng đạt tới cột mốc 400 chương sau nhiều ngày bỏ bê và xao nhãng. Đa tạ đạo hữu gần xa đã luôn ủng hộ tác!
Một lần nữa, tác chúc các đạo hữu một năm mới nhiều niềm vui và tiếng cười, sự nghiệp càng ngày càng phát đạt nha!
------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言