Trước mặt Trần An Vĩ và Âu Dương Kỳ Hân lúc này, một đám người gồm một nam và bảy nữ chậm rãi xuất hiện.
Trần An Vĩ ánh mắt lấp lóe, trực giác cho hắn biết những nữ nhân này có điều kì lạ, tất cả đều là cực phẩm mỹ nhân nhưng toàn bộ sự sống gần như bị rút cạn, ánh mắt vô hồn như con rỗi.
Chỉ có tên nam nhân kia là bình thường, bất quá hắn dường như chính là nguyên nhân khiến các nàng trở thành như vậy.
“Kỳ Hân, ta ngưỡng mộ nàng đã lâu, vì sao không cho ta một cơ hội?” Nam tử như không quan tâm tới Trần An Vĩ, hắn một mực nhìn Âu Dương Kỳ Hân, tỏ vẻ đáng thương nói.
“Nếu ngưỡng mộ mà Cố công tử nói chính là bất chấp thủ đoạn chiếm đoạt nữ nhân khác thì thứ lỗi, Kỳ Hân không dám nhận!” Âu Dương Kỳ Hân ánh mắt lóe lên sự chán ghét, bất quá rất nhanh đã giấu đi, vẻ mặt không đổi nói.
“Nàng không dám nhận, ngày hôm nay bổn thiếu bắt nàng nhận!” Nam nhân gọi Cố thiếu gia kia nghe vậy lập tức nổi giận, hai mắt lóe lên sự dâm tà, phất tay ra hiệu.
Bảy nữ nhân sau lưng hắn lập tức bùng nổ lực lượng, tất cả đều là Nhị Đẳng Tinh Vương Cảnh, lúc này đồng loạt thi triển thế công về phía Âu Dương Kỳ Hân.
Nhưng hiển nhiên là tên nam tử họ Cố kia muốn bắt sống nàng, cho nên thế công của những nữ nhân này dù mạnh mẽ nhưng lại không sở hữu Sát Ý.
Tuy vậy, thế công của bảy vị Nhị Đẳng Tinh Vương Cảnh cùng lúc đánh ra cũng không phải tầm thường, lúc này đều vây hãm Âu Dương Kỳ Hân vào trung tâm, chỉ cần một ý niệm có thể lập tức đả thương nàng.
“Cố Thâm Căn, Cố Gia các ngươi thực sự muốn đối đầu với Đan Các?” Âu Dương Kỳ Hân trong mắt càng để lộ sự chán ghét, lập tức lên tiếng uy hiếp.
Không phải nàng sợ hãi tên này, nàng là đang cho hắn một cơ hội cuối cùng.
“Khặc khặc…” Cố Thâm Căn ngược lại không chút sợ hãi mà còn nở nụ cười tà “Chỉ cần chiếm đoạt cơ thể nàng, sau đó dùng Sắc Nô Ấn biến nàng thành tình nô, Đan Các chẳng mấy chốc cũng trở thành vật trong túi ta mà thôi!”
“Ngươi…” Âu Dương Kỳ Hân triệt để tức giận, không muốn tiếp tục nhiều lời, tu vi Thất Đẳng Tinh Sư Cảnh bùng nổ, Mộc Hệ và Hỏa Hệ Tinh Lực đồng loạt bạo phát.
“Thiêu Mộc Chưởng!” Ngọc thủ vũ động trong không gian, hư ảnh một rừng cây đại ngàn bao quanh nàng, ngay sau đó một ngọn lửa nhỏ bùng cháy, thiêu rụi cả khu rừng, để lộ ra một chưởng ấn nồng đậm cả hai loại lực lượng.
Oành! Oành! Oành!
Trần An Vĩ âm thầm tán thưởng, chưởng ấn của nàng vậy mà có thể dễ dàng phá hủy ba thế công của đối phương, tuy rằng tan biến ngay sau đó nhưng cũng rất đáng gờm.
Càng nghĩ, hắn liền có chút chán nản lẩm bẩm “Tại sao ai cũng đột phá nhanh như vậy?”
Hắn không thể không thừa nhận mình cũng có chút ganh tỵ với đám Long Hữu Nghĩa các loại, bọn hắn hiện tại kém nhất cũng là Tinh Sư Cảnh rồi, trong khi hắn lúc này vẫn ì ạch ở Nguyên Đế Cảnh, phải dùng Bí Thuật mới đạt được cảnh giới Nhất Đẳng Tinh Giả Cảnh.
“Thôi đi!” Ảnh Nhi bĩu môi “Công tử sở hữu hai loại Vô Thượng cùng hàng loạt thủ đoạn mạnh mẽ, chiến lực thậm chí có thể đánh ngang tay với cường giả Tinh Hoàng Cảnh.”
“Với một thức Đồ Long Kỹ – Diệt Long Hồn kết hợp với Long Hồn của bản thân, ngươi dễ dàng tiêu diệt các Hồn Tu từ Hồn Tinh Tông Cảnh trở xuống, chiến lực của bọn hắn có ai bằng?”
“Hiện tại ngươi còn muốn bản thân đột phá như người bình thường, thử hỏi thế gian thật sự có chuyện ngon ăn vậy sao?”
“Người khác còn đang tự vấn nhân sinh tại sao ngươi có thể nghịch thiên như vậy, ngươi lại ở đây ghen tỵ người ta?”
Trần An Vĩ vuốt mũi, xấu hổ nói “Đừng giận mà, ta biết sai rồi!”
“Hừ!” Ảnh Nhi yêu kiều hừ một tiếng, quyết định giận hắn một thời gian cho biết mặt.
“Ách…” Trần An Vĩ khóc không ra nước mắt, phản ứng của Ảnh Nhi cho thấy hắn quả thực nên thay đổi suy nghĩ.
Cũng không thể trách Trần An Vĩ, dù sao hắn cũng còn rất trẻ, so về tuổi tác với chúng nữ và những người khác, hắn chỉ như một đứa trẻ mà thôi.
Trẻ tuổi ngông cuồng đương nhiên sẽ có lòng đố kỵ, chỉ là đối với người hai kiếp như hắn, sự đố kỵ này giảm lại chỉ còn là chút chán nản mà thôi.
Đổi lại là người khác chắc chắn khó tránh khỏi tham lam khi nhìn thấy người khác đạt được đồ tốt, từ đó nảy sinh ý đồ muốn cướp đoạt.
Điển hình như tên Cố Thâm Căn này.
Mà lúc này, nhìn thấy Âu Dương Kỳ Hân có chút chật vật khi phải đối chiến với bảy vị Nhị Đẳng Tinh Vương Cảnh, Trần An Vĩ liền ân cần hỏi “Cần ta giúp không?”
Âu Dương Kỳ Hân thở hổn hển, trước khi kịp trả lời liền nhìn thấy Cố Thâm Căn nở nụ cười tà, trên tay liền xuất hiện một lọ thủy tinh chứa dung dịch màu hồng nhạt, trong lòng lập tức trầm xuống.
Trần An Vĩ cũng nhìn thấy điều này, Tốc Văn kích hoạt, Thiên Địa Dạ Hành triển khai, tốc độ đề thăng tới cực hạn, thoáng chốc đã biến mất, khi trở lại đã cầm chiếc lọ trên tay.
Trong lòng khẽ cảm thán, tại sao những tên bỉ ổi luôn có thứ này trong người?
Thứ hắn đang cầm trên tay này không phải thứ gì quá xa lạ, khi giải cứu Lục Thanh Vân ở Hồng Hỏa Sơn, tên Hàn Bạch kia cũng sử dụng thứ này, chính là Kích Xuân Thủy.
Tuy nhiên loại hắn đang cầm trên tay chính là hàng nâng cấp, có thể ảnh hưởng tới cường giả Tinh Tông Cảnh trở xuống.
Hiển nhiên là tên họ Cố kia đã lên kế hoạch từ lâu, chuẩn bị cả thứ này chắc chắn tiêu tốn không ít tài sản.
Nghĩ tới đây, Trần An Vĩ sắc mặt trầm xuống, không đợi Âu Dương Kỳ Hân trả lời, liền động lấy ý niệm.
Phong Tỏa Không Gian kết hợp cùng Huyễn Giới Văn và Quỹ Tích Văn tạo ra một vùng không thời gian biệt lập vô cùng cứng cáp, phong tỏa mọi khí tức và đám người vào bên trong.
Vạn Vũ Đế Vương Biến triển khai, tu vi lập tức đề thăng tới Nhất Đẳng Tinh Giả Cảnh.
Sát Chiến Thống Vạn Quân bên trong nó liền phát huy công dụng của mình, Nhị Tầng Sát Vực và Chiến Vực từ cơ thể hắn ầm ầm lan tỏa, bao trùm toàn bộ không gian
Đặng Long Hóa Ma ban cho hắn Ma Lực, các loại Vực đồng loạt bạo phát, vì được gia trì thêm Ma Lực nên uy áp của chúng nó đặt lên đám người Cố Thâm Căn lập tức mạnh mẽ gấp đôi.
Bạo Huyết Cuồng Long và Thăng Long gia tăng khả năng thu nạp nhật nguyệt tinh khí và khả năng chuyển hóa lực lượng của hắn, đem uy lực của các thủ đoạn vừa kể trên gia tăng mạnh mẽ.
Và Bí Thuật cuối cùng – Tử Thần Biến, triệu hoán ra hư ảnh một vị Tử Thân với áo choàng đen kịch che lấp toàn thân chỉ để lộ ra hai cánh tay khô gầy đang cầm lấy một thanh lưỡi hái khổng lồ.
Tử Vong Chi Lực nồng đậm tỏa ra từ nó cũng khiến Trần An Vĩ hưng phấn thét gào, lực lượng huyễn hóa ra một loại vũ khí.
Thần Triệu Tinh nhìn thấy kiện vũ khi trên tay hắn mà kinh ngạc, tại sao lại là kiếm? Chẳng phải tên này thích sử dụng Đế Vương Chi Liêm sao?
Đúng vậy, trái ngược với tôn Tử Thần sau lưng, Trần An Vĩ không triệu hoán Đế Vương Chi Liêm, ngược lại lúc này đang sử dụng Đế Vương Kiếm làm vũ khí.
Không để đám người có cơ hội phản ứng, Trần An Vĩ gầm lên một tiếng “Tử Thần Phẫn Nộ!”
Đế Vương Kiếm nồng đậm các loại lực lượng, một trảm phô thiên cái địa được trám ra và cùng lúc đó, tôn Tử Thần sau lưng cũng làm ra động tác y hệt.
Cố Thâm Căn cũng rất thông minh, hắn dùng bảy vị Nhị Đẳng Tinh Vương Cảnh bào mòn lực lượng của Âu Dương Kỳ Hân, khi nàng thấm mệt mới lấy ra Kích Xuân Thủy làm đòn chốt hạ.
Chỉ tiếc rằng hắn đã không chú tâm tới một tên Nguyên Đế Cảnh như Trần An Vĩ, lúc này phát hiện ra mình đã mất Kích Xuân Thủy thì đã quá muộn.
Mọi chuyện kể ra thì dài dòng nhưng thực tế thì diễn ra rất nhanh, kể từ lúc hắn bị lấy mất Kích Xuân Thủy cho tới lúc hắn nhận ra việc này, tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai hơi thở.
Nhìn thấy thế công bất chợt xuất hiện, Cố Thâm Căn hoảng sợ vội vàng ra lệnh cho bảy nữ nhân đứng chắn trước mặt mình.
Nhận thấy hành động lấy nữ nhân ra làm lá chắn của hắn, Trần An Vĩ nở nụ cười lạnh lẽo, đôi chân khẽ động.
“Không thể!” Cố Thâm Căn còn chưa biết mình đã làm gì thì nhận ra Trần An Vĩ đang ở sau lưng xách cổ hắn lên như một con gà, trực tiếp ném vào đường kiếm ảnh của Tử Thần Phẫn Nộ.
Ong!
Ngay khi Tử Thần Phẫn Nộ trảm trúng Cố Thâm Căn, một thanh âm chói tai vang lên, trước mặt hắn liền xuất hiện một cái chuông vàng, thế công của Trần An Vĩ vừa đánh trúng liền bị hóa giải.
Nhưng trên bề mặt nó lúc này cũng xuất hiện vô vàn vết nứt, hiển nhiên chịu đựng một đòn của hắn cũng không hề dễ dàng.
“Mai rùa dày đấy!” Trần An Vĩ mỉm cười, một thức Tử Thần Phẫn Nộ tiếp tục được triển khai.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của Cố Gia chúng ta?” Cố Thâm Căn nhìn thấy Pháp Bảo của mình liên tục bị trảm nứt, trong lòng đau như cắt, vừa sợ hãi vừa căm tức lên tiếng.
“Ta cứ thích đấy xen vào đấy!” Trần An Vĩ vẫn mỉm cười, nhưng đối với Cố Thâm Căn, đó chính là nụ cười của địa ngục.
“Giết hắn!” Vội vàng ra lệnh cho đám nữ nhân của mình thi triển thế công, Cố Thâm Căn hi vọng có thể dùng bảy vị Nhị Đẳng Tinh Vương Cảnh tiêu diệt một Nguyên Thánh Cảnh.
“Không ai cứu nổi ngươi đâu!” Nụ cười trên môi Trần An Vĩ càng lúc càng đậm, Đế Vương Kiếm trong tay tiếp tục hội tụ lực lượng, Tử Thần Phẫn Nộ tiếp tục được thi triển.
Cùng lúc đó, thân ảnh hắn cũng biến mất, Bách Khí Toàn Thân Thuật lập tức thi triển vào cái mai rùa của Cố Thâm Căn, 50 đòn quyền trong nháy mắt được thi triển.
Rắc!
“KHÔNG!” Cố Thâm Căn hoảng loạn, muốn lấy Dịch Chuyển Phù rời đi nhưng lại phát hiện không gian bị phong tỏa, phù chủ vừa lấy ra cũng bị cướp mất, đáy lòng liền trầm xuống.
Trần An Vĩ không cho Cố Thâm Căn cơ hội phản ứng, ngay khi cái mai rùa của hắn bị phá nát, Tử Thân Phẫn Nộ thi triển trước đó cũng vừa lúc tới nơi, Khống Hồn triển khai, đình trụ cơ thể và linh hồn hắn trong nháy mắt.
Phốc!
Cố Thâm Căn hoàn toàn không có cơ hội trở mình, Tử Thần Phẫn Nộ nhẹ nhàng gọt xuống cái đầu, sinh cơ hoàn toàn tiêu tán.
Đám nữ nhân của hắn vốn đang thi triển thế công lao tới thì lúc này liền như mất đi thứ gì đó, tất cả đồng loạt dừng lại động tác, ánh mắt khôi phục lại vẻ sinh động như vốn có, từng đôi mắt đẹp nhìn xung quanh một cách hoang mang.
Trần An Vĩ không để tâm tới phản ứng của các nàng, lúc này ngoại trừ Phong Tỏa Không Gian và hai loại Khí Văn, hắn giải trừ tất cả thủ đoạn của bản thân, khóe môi rỉ máu một chút nhưng nhanh chóng hồi phục.
Bước tới gần Âu Dương Kỳ Hân vẫn còn đang kinh ngạc cùng khó tin nhìn mình, Trần An Vĩ nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, dùng các loại Thiên Địa Dị Vật hồi phục cho nàng.
Sau đó mỉm cười hối lỗi “Xin lỗi, ta lỡ xen vào chuyện của nàng rồi!”
Âu Dương Kỳ Hân nhìn thấy nụ cười của hắn mà trong lòng thoáng run rẩy, nếu không phải vừa chứng kiến tất cả, nàng vô pháp tin tưởng lời nói của Á Huyền Ngân.
“Nam nhân này, hắn càng cười chứng tỏ hắn càng phẫn nộ!” Sau tất cả những gì đã xảy ra, nàng liền rút ra kết luận.
Cảm nhận được khí tức suy yếu của hắn, Âu Dương Kỳ Hân bất giác hỏi “Không sao chứ?”
Trần An Vĩ mỉm cười lắc đầu “Sử dụng quá nhiều Bí Thuật cùng lúc nên vậy, không có gì nghiêm trọng!”
Âu Dương Kỳ Hân gật đầu, lúc này mới nhìn đến không gian xung quanh, cảm nhận được nó hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, so với trước đó khi nàng vừa đến động phủ này, nó còn mạnh mẽ hơn.
Rốt cuộc không nhịn được hỏi “Đây là một kiện pháp bảo sao?”
Trần An Vĩ bật cười lắc đầu “Đây gọi là Tử Thần Giới, ta tạo ra nó bằng cách kết hợp một số thủ đoạn đặc biệt!”
Âu Dương Kỳ Hân nhìn thấy ánh mắt của hắn đang nhìn đến bảy nữ nhân của tên Cố Thâm Căn kia, biết vì có người ngoài nên hắn tạm thời không thể nói hết, vì vậy liền không hỏi thêm.
Bất quá sau khi nhận ra suy nghĩ này của mình, Âu Dương Kỳ Hân chợt giật mình “Từ khi nào ta lại nghĩ bản thân không phải người ngoài với hắn?”
Không để nàng có thêm thời gian suy nghĩ, bảy nữ nhân lúc này đã tiến lại gần, quỳ trước mặt nàng lên tiếng “Chúng ta nhiều lần muốn kháng cự lại Sắc Nô Ấn nhưng không thể, may nhờ có Đan Các Tiểu Thư ra tay tương cứu, sau này chúng ta nguyện vì tiểu thư không màng sống chết!”
Âu Dương Kỳ Hân không cảm thấy ngoài ý muốn với phản ứng của các nàng.
Thử nghĩ khi đặt ngươi trong tình cảnh của bảy nữ nhân này, một khi được giải cứu, ngươi có nghĩ một Nguyên Đế Cảnh lại chính là người đã cứu ngươi? Hay một vị tiểu thư của đại thế lực sẽ đáng tin hơn?
Hiểu rồi chứ?
Vậy nên phản ứng của các nàng mới gọi là bình thường.
Mặc dù không bất ngờ, nhưng Âu Dương Kỳ Hân cũng có chút khó xử nhìn tên nam nhân nào đó, phát hiện hắn không hề có ý muốn nhận công, ngược lại còn muốn nàng nhận thay, nhất thời chỉ biết thở dài.
“Các vị đứng lên đi, Kỳ Hân may mắn giải thoát cho các vị, hoàn toàn không có ý muốn nhận công lao!” Sau chút suy nghĩ, nàng liền lên tiếng.
Bảy vị nữ nhân liền nhìn nhau, dường như vừa thống nhất điều gì đó, nhất loạt lên tiếng “Ơn cứu mạng của tiểu thư đối với chúng ta đều là nặng tựa thái sơn, nếu tiểu thư đã nói vậy, thế lực của chúng ta từ nay về sau nguyện ý đầu nhập Đan Các, trở thành một phần tử cống hiến cho Đan Các!”
Nhìn thấy sự kiên quyết của các nàng, Âu Dương Kỳ Hân cũng hết cách, cuối cùng đành nói “Chỉ cần các vị không làm gì hại cho Đan Các, Đan Các vẫn luôn hoan nghênh các vị!”
“Đa tạ tiểu thư thành toàn!” Bảy vị nữ nhân đồng loạt lên tiếng.
Trần An Vĩ âm thầm giơ ngón tay cái, không chỉ dành cho Âu Dương Kỳ Hân mà còn dành cho bảy vị nữ nhân này.
Dù trong tình cảnh bị khống chế làm ra nhiều hành vi trái với lương tâm, thậm chí còn bị chà đạp và lăng nhục nhưng khi được giải thoát, điều đầu tiên các nàng làm không phải tự vẫn ngược lại tìm kiếm cơ hội làm lại cuộc đời.
Không phải các nàng không có lương tâm, mà đây chính là tâm cảnh của cường giả.
Dù sao kẻ gây ra bi kịch cho các nàng cũng đã bị giết, thù của các nàng coi như cũng đã xong, bây giờ không phải lúc để bàng hoàng hay gục ngã.
“Cố Gia ở nơi nào?” Thù của các nàng thì coi như xong, nhưng chuyện Cố Thâm Căn nhắm vào Âu Dương Kỳ Hân thì không thể xong một cách dễ dàng như vậy.
Âu Dương Kỳ Hân là tỷ muội tốt của bảo bối nhà hắn, nếu nàng biết nàng ấy gặp nguy hiểm vì đi hỗ trợ hắn, hắn phải ăn nói với nàng thế nào?
Vì vậy lúc này Trần An Vĩ liền lên tiếng, tuy vẫn mỉm cười nhưng sát ý vẫn lan tỏa khiến Âu Dương Kỳ Hân vô thức rùng mình.
Bởi vì nàng cảm nhận được, tên này sắp đại khai sát giới…
-------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言