“Ngươi muốn làm gì?” Âu Dương Kỳ Hân vội vàng kéo hắn ra một góc hỏi.
Trước khi làm vậy, nàng cũng không quên ra hiệu cho hắn giải trừ Tử Thần Giới, rồi lại ra hiệu cho bảy nữ nhân vừa được giải thoát trở về thế lực của mình.
Trần An Vĩ nhún vai, tùy ý nói “Ta đến Cố Gia có chút chuyện!”
“Phải không?” Âu Dương Kỳ Hân bán tín bán nghi nhìn hắn, biểu cảm của tên này khiến nàng không thể không nghĩ tới việc hắn sẽ thực sự diệt đi Cố Gia.
Mặc dù nàng biết Trần An Vĩ có chiến lực nghịch thiên, chỉ cần mở ra Tử Thần Giới không chừng có thể đánh ngang tay với cường giả Tinh Tông Cảnh, nhưng Cố Gia lại là một câu chuyện khác.
Trần An Vĩ gật đầu chắc nịch, nhưng sát khí trong mắt lại không hề che giấu.
Âu Dương Kỳ Hân nhìn thấy ánh mắt của hắn liền giật mình, vội vàng lên tiếng ngăn cản “Đừng có điên, chuyện này ta sẽ trở về báo lại với các vị trưởng lão và Phó Các Chủ, ngươi không cần lo lắng!”
“Ta thật sự cần đến Cố Gia mà!” Trần An Vĩ khóe môi giật giật, bất đắc dĩ nói.
“Vậy ta cũng đi!” Âu Dương Kỳ Hân không cho hắn cơ hội từ chối, lúc này lấy ra một kiện pháp bảo dạng dây chuyền, khẽ động ý niệm.
Ó!
Theo ý niệm của nàng, từ bên trong sợi dây chuyền, một tiếng gáy kiệt ngạo vang lên, một tôn Lôi Vân Tước tu vi Ngũ Đẳng Yêu Tinh Sư đã xuất hiện trước mặt nàng.
“Lên đi!” Thả người ngồi lên Lôi Vân Tước, Âu Dương Kỳ Hân dùng ánh mắt lạnh nhạt nhưng nghiêm túc nhìn hắn nói.
Trần An Vĩ khẽ rùng mình, làm sao cảm giác này lại nổi lên rồi? Hắn lại đắc tội với nàng chuyện gì rồi hả?
Bất quá, hắn cũng không chậm trễ tiến đến ngồi vào sau lưng nàng, hai tay vô thức ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của giai nhân phía trước.
Âu Dương Kỳ Hân cả người lập tức cứng đờ, tuy có chút không tự nhiên nhưng vẫn mặc kệ hắn mà chuyên tâm điều khiến Lôi Vân Tước trực chỉ Cố Gia.
…
“A… ưm… nữa đi…”
Giữa một vùng tinh không vô tận, nơi hàng vạn tinh cầu đang liên tục chuyển động theo quỹ đạo vốn có của nó, từng tiếng thở dốc và thanh âm ái muội vang lên khiến bất kì ai đi ngang cũng phải nhíu mày hoặc đỏ mặt.
Dù cảm thấy phản cảm là vậy nhưng không có bất kì cá nhân hay tổ chức nào đứng ra giải quyết tình trạng này.
Bởi vì đây là phương thức tu luyện đặc biệt nhưng cũng vô cùng cực đoan của một Ngũ Tinh Cấp Thế Lực – Cố Gia.
Cố Gia đám người này sở hữu một loại Công Pháp đặc biệt mang tên Sắc Dục Thuần Nhân Công, có thể ngưng tụ ra Sắc Nô Ấn, khiến người trúng phải biến thành tình nô mặc cho chủ nhân sai khiến.
Người tu luyện Sắc Dục Thuần Nhân Công có thể thôn phệ tu vi của người trúng phải Sắc Nô Ấn như lô đỉnh, tình nô càng nhiều thực lực bọn chúng càng mạnh mẽ.
Mà người trúng phải Sắc Nô Ấn sẽ vô pháp kháng cự yêu cầu của chủ nhân, cho dù có cố gắng cũng sẽ bị dục hỏa công tâm, không được giao hoan sẽ bạo thể mà chết.
Đây cũng là lý do không có ai trong khu vực lân cận xử lý những âm thanh ái muội này.
Thứ nhất vì đây là chuyện riêng của gia tộc người ta, can thiệp vào chưa chắc giải quyết được mà còn kéo thêm rắc rối vào người, chẳng ai ngu dại mà làm điều đó cả.
Thứ hai, cho dù có người đứng ra, hắn cũng sẽ phải đối mặt với không chỉ một gia tộc, mà còn rất nhiều gia tộc khác.
Không phải bởi vì Cố Gia có mạng lưới quan hệ rộng, mà bởi vì bọn chúng rất khôn ngoan, chuyên nhắm vào những nhân vật lớn mà gắn Sắc Nô Ấn, từ đó gián tiếp điều khiển được thế lực sau lưng những nạn nhân.
Bởi thế Âu Dương Kỳ Hân mới ngăn cản không cho Trần An Vĩ làm bậy.
Bất quá nàng dù sao vẫn là nữ nhân tính tình trong trẻo lạnh nhạt, làm sao có thể đấu lại một kẻ tinh quái ngông cuồng như Trần An Vĩ?
Ngay lúc nàng quyết định đi cùng hắn thì đã không thể ngăn cản Trần An Vĩ được nữa rồi.
Tốc độ của Lôi Vân Tước tu vi Ngũ Đẳng Yêu Tinh Sư cũng thật nhanh, chưa tới ba ngày thời gian, nó đã đưa Trần An Vĩ và Âu Dương Kỳ Hân tới được nơi cần đến.
Ó!
Vừa đặt chân vào Cố Gia, Lôi Vân Tước liền gáy lên một tiếng cảnh báo, ẩn ẩn trong đó còn có sự sợ hãi đến tận cùng.
Âu Dương Kỳ Hân cũng lo lắng, cứ tưởng Cố Gia sớm đã đề phòng hai người tới, nào ngờ nhìn thấy không gian xung quanh càng lúc càng mờ ảo, tới khi định thần đã phát hiện ra hàng loạt thanh trường thương uy nghiêm bá khí lơ lưng bên cạnh.
Bên trong chúng nó hội tụ hàng loạt loại lực lượng và các loại Vực khủng bố điên cuồng ma sát với không gian, Nhị Tầng Sát Vực và Chiến Vực cũng được gia trì khiến nó càng thêm nguy hiểm.
Với kiến thức bất phàm của mình, nàng cũng lờ mờ nhận ra bên trong những thanh trường thương này còn tồn tại một loại lực lượng vô cùng mạnh mẽ, chỉ là không biết loại lực lượng nào.
Âu Dương Kỳ Hân còn đang quan sát tình huống xung quanh, chợt cảm nhận được đôi tay nam nhân khẽ động mà giật mình, muốn nổi giận thì một chiếc áo choàng màu trắng xen vàng với một ấn ký Khuyết Nguyệt bỗng nhiên trùm lên người.
Nàng kinh ngạc khi phát hiện khí tức của mình được kiện áo choàng này che giấu tới cực hạn, thậm chí nàng có cảm tưởng người ngoài sẽ không nhận ra nàng đang có mặt ở đây.
“Sát!” Chưa kịp hết bất ngờ vì những gì đang xảy ra, sau lưng lúc này đã vang lên giọng nói âm u lạnh lẽo của Trần An Vĩ.
Theo mệnh lệnh của hắn, từng thanh trường thương sở hữu tất cả các loại lực lượng cùng các loại Vực mạnh mẽ đồng loạt phủ xuống.
Tộc nhân Cố Gia còn đang bận tiếp tục chuyện của mình nào chú ý tới bên ngoài có kẻ đang phát động thế công, tới khi Đại Trận Hộ Tộc vang lên cảnh báo thì đã không còn kịp nữa.
Tất cả đồng loạt tức giận, nhao nhao chạy ra ngoài, có kẻ còn chưa kịp mặc lại y phục mà khoác vội tấm vải mỏng để lộ ra từng địa phương nhầy nhụa, có kẻ thậm chí còn để trần trụi mà tiến ra xem tình hình.
Các tình nô của bọn hắn thì không cần nói, dù muốn hay không vẫn phải ra ngoài, chuẩn bị ứng phó với địch nhân, bất chấp việc bản thân có đang mặc y phục hay không.
Nhưng khi chứng kiến tình cảnh lúc này, Cố Gia tộc nhân đồng loạt buông thõng hai tay, tất cả nhuệ khí và tức giận trước đó đều biến đi đâu mất.
Nhìn những thanh trường thương được hội tụ từ lực lượng liên tục phủ xuống lãnh địa của mình, cảnh tượng như tận thế khiến bọn hắn chỉ biết đứng nhìn một cách bất lực.
“Kẻ nào ra oai làm loạn, mau nhận lấy cái chết!” Chợt có một tiếng gầm thét trầm đục vang lên từ trung tâm Cố Gia, đám người lập tức lấy lại tinh thần, hi vọng gia chủ và các vị trưởng lão có thể giải quyết được phiền toái.
Quả nhiên sau tiếng gầm thét kia, hàng loạt thân ảnh xé rách không gian xuất hiện, đứng đối diện Trần An Vĩ một khoảng không xa, ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn hắn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Trần An Vĩ lúc này đã là cỗ thi thể với đầy những vết lỗ chỗ ghê rợn bởi những ánh mắt phún hỏa của đám người Cố Gia.
Đáng tiếc là đám người này không thể làm như vậy!
“Bổn tọa là gia chủ Cố Gia – Cố Thâm Dương, tiểu tử ngươi là kẻ nào? Vì sao lại đến đây gây chuyện?” Một tên nam tử trung niên thể hình mập mạp cùng râu tóc lởm chởm tức giận lên tiếng.
Trần An Vĩ không chút chú ý nào về sự xuất hiện của đám người hay câu hỏi của lão ta, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, một mực điều động những thanh trường thương lao xuống.
“Không ổn!” Đám cao tầng Cố Gia nhận ra những thanh trường thương này có vấn đề, nếu để nó đánh trúng thì Cố Gia không nguyên khí đại thương thì cũng tổn thất nghiêm trọng.
Đám người này không quan tâm tộc nhân của mình có chết hay không, cái bọn chúng quan tâm là những tên tình nô kia, thế lực sau lưng bọn hắn chắc chắn sẽ tìm đến nếu phát hiện bọn hắn chết.
Tới lúc đó, Cố Gia dù có thông thiên tới mức nào cũng không thể chống nổi nhiều thế lực như vậy.
Như đạt thành ăn ý, đám trưởng lão cùng các tình nô của bọn chúng lập trở về Đại Trận Hộ Tộc, cùng lúc bạo phát lực lượng, gia cố cho trận pháp.
“Tộc nhân Cố Gia nghe lệnh, tất cả Hộ Pháp từ Tinh Sư Cảnh trở lên cùng bổn gia chủ vây giết tiểu tặc này!” Cố Thâm Dương phẫn nộ lên tiếng, thân ảnh cũng đã lao về phía Trần An Vĩ.
Tu vi Bát Đẳng Tinh Tông Cảnh đột ngột bạo tăng, Phong Hệ Tinh Lực bao trùm quanh thân, một cái chưởng ấn phô thiên cái địa lập tức hội tụ.
“Dục Tình Chưởng!” Cố Thâm Dương gầm lên một tiếng, tung ra một chưởng tanh nồng mùi dương tinh.
Dục Tình Chưởng được cường giả Bát Đẳng Tinh Tông Cảnh đánh ra, còn được gia trì thêm Phong Hệ Tinh Lực nên tốc độ của nó là cực kì khủng bố, chỉ cần trúng phải sẽ lập tức sinh ra ảo giác mà lên đỉnh liên tục.
“Ngông cuồng!” Nhìn thấy Dục Tình Chưởng xuyên qua cơ thể tiểu tử trước mặt, Cố Thâm Dương liền cười lạnh, cứ tưởng thế nào, hóa ra tiểu tử này còn không chịu nổi một đòn của lão đã tan xác.
Phốc!
Nụ cười còn chưa kịp tắt, một tiếng phập thanh thúy vang lên, máu tươi cuồng phún khiến Cố Thâm Dương đau đớn, gương mặt nhăn nhó nhìn về phía sau.
“Vì… vì sao…” Cố Thâm Dương trợn trừng mắt khi nhìn thấy tiểu tử mình vừa tung chưởng giết chết lúc này lại đang ở sau lưng lão, nở nụ cười chết chóc nhìn lão trong khi đang dùng một thanh trường thương vàng óng đâm vào lồng ngực của lão.
Không muốn phí lời với lão ta, Trần An Vĩ và Thiên Nhi cùng lúc động ý niệm “Ngạo Thiên Thương Pháp – Ngạo Long Hống!”
Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao!
Theo sau đó, Thiên Nhiên trong hình thái Ngạo Thiên Thương liền phát ra từng tiếng long ngâm bá đạo tuyệt luân, những thanh trường thương được nam nhân phóng xuống trước đó cũng sinh ra cộng hưởng.
Oành! Oành! Oành!!!
Đại Trận Hộ Tộc bị hàng loạt âm ba cộng hưởng đánh cho chấn động, từng tiếng nứt vỡ liên tục vang lên, từng khỏa Trận Văn bắt đầu ảm đạm phai mờ.
Phốc! Phốc! Phốc!!!
Âm ba cộng hưởng mạnh mẽ tới nỗi, nó xuyên qua trận pháp, tác động đến không gian xung quanh đám tộc nhân Cố Gia, rung động mãnh liệt khiến bọn hắn bị trọng thương, đôi tai triệt để vỡ nát.
“Gia chủ, bọn ta đến giúp người!” Đám Cố Gia cao tầng nhìn thấy tình cảnh này liền nổi trận lôi đình, quyết đoán từ bỏ trận pháp, cùng với gia chủ tiêu diệt tiểu tặc này.
Không chỉ bọn hắn, còn có những tên tộc nhân tu vi từ Tinh Sư Cảnh trở lên cũng đồng loạt bạo phát lực lượng kết hợp với các tình nô của mình thi triển thế công.
Oành!
Đám người như đạt thành ăn ý, thế công của bọn chúng lập tức oanh tạc không gian, vừa chặt chẽ vừa hỗn loạn khiến người ngoài khó có thể tìm được đường né tránh trong thời gian ngắn nhất.
“Hay!” Nhìn thấy Trần An Vĩ bị thế công của mình hủy diệt trong nháy mắt, đã có tiếng hò reo vang lên.
“Ngu xuẩn, đó không phải là hắn!” Cố Thâm Dương sau lần ăn quả đắng vừa rồi đã rút ra được kinh nghiệm, trên tay lúc này là một kiện chiến phủ màu trắng đục, khí tức là một kiện Ngũ Tinh Cấp Pháp Bảo.
Trong ánh mắt bất khả tư nghị của đám người, lão ta nhanh chóng lao về phía tên vừa hò reo, chiến phủ lập tức đậm xuống.
Keng!
Thanh âm ma sát kim loại chói tai vang lên, không biết từ khi nào sau lưng tên đó đã xuất hiện một thanh trường thương, mà chủ nhân của nó lúc này đang đối kháng trực diện với gia chủ của bọn hắn.
“Pháp Bảo tốt, bất quá ở trong Tử Thần Giới, số phận các ngươi đã được định đoạt!” Nam nhân kia một bên cầm trường thương, dễ dàng ngăn lại đòn tấn công của cường giả Bát Đẳng Tinh Tông Cảnh, một bên nở nụ cười hờ hững nói.
Theo câu nói lạnh lùng của hắn, vùng không gian xung quanh Cố Gia bất chợt sinh ra dao động, vô tận tử khí không biết từ nơi nào kéo tới tràn ngập khắp nơi, chúng nó huyễn hóa thành từng tôn tử thần đen kịch với chiếc lưỡi hái sắc bén.
Quỹ Tích Văn và Tốc Văn được kích hoạt, tốc độ của những tôn tử thần này lập tức được đề thăng.
Đám người cảm nhận được nguy hiểm vội vàng thi triển thân pháp, vừa tấn công vừa duy trì khoảng cách đối với những tôn tử thần này.
Bọn hắn đâu hề biết rằng những tôn tử thần này thực tế chỉ là ảo ảnh do Trần An Vĩ tạo ra nhờ vào Huyễn Giới Văn, mục đích vẫn là che mắt đám tộc nhân của Cố Gia mà thôi.
Phốc!
“Aaaaaaa…” Theo thời gian, từng tôn tử thần bắt đầu áp sát lấy đám người, khi bọn chúng thi triển thế công lại lập tức biến mất, tới khi bọn chúng nhận ra thì đã tự tay giết chết người mình.
Ngay cả những trưởng lão cũng có người bị đồng bọn tấn công trúng, liên tục trọng thương mà thổ huyết.
“Tiểu tử, lão phu vốn không muốn dùng tới con bài này, là ngươi ép ta!” Tình cảnh này rơi vào mắt Cố Thâm Dương liền khiến lão trở nên điên cuồng, trong tay xuất hiện một chiếc bình ngọc.
“Thánh Vũ Lâu Chủ, mau giúp lão phu!” Lão ta động ý niệm, nắp bình liền bật mở, từ bên trong đó bước ra một thân ảnh yêu kiều khiến mọi nam nhân đều vô thức ngước nhìn.
Chỉ thấy đây là một nữ nhân ăn mặc theo phong cách ba tư màu trắng, trên mái tóc cắt ngang vai là những sợi dây hoàng kim được đính sẵn những kim cương lấp lánh.
Ngũ quan tinh xảo như tạo tạc, hai mắt phượng tuyệt mĩ với bờ mi cong vút cùng cái mũi quỳnh xinh xắn nằm thấp thoáng sau lớp khăn mỏng che đi cánh môi quyến rũ.
Cần cổ thiên nga đeo lấy một sợi dây chuyền được đính một viên lam ngọc nằm gọn chính giữa, xương quai xanh dụ nhân ở hai bên càng khiến vẻ đẹp của nàng thêm gợi cảm.
Phía dưới chút nữa là đôi gò bông đảo vừa vặn nằm gọn trong chiếc áo ngắn để lộ vòng eo trơn nhẵn, cái rốn nhỏ được che lấp bởi một viên bạch minh châu tạo cho người khác cảm giác mềm mại chỉ muốn chạm vào.
Đôi chân thon thả thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc váy xẻ tà cùng màu được thêu những hoa văn lá liễu màu hoàng kim.
Nhìn nàng như một vị thần nữ bước ra từ thần tích.
Khoảnh khắc nàng xuất hiện, thời gian và không gian như ngưng đọng, tất cả mọi thứ như chỉ làm nền cho nàng.
Ngay cả Trần An Vĩ vốn không thích so sánh vẻ đẹp của nữ nhân cũng phải thừa nhân nếu xếp chung với chúng nữ bảo bối nhà hắn, nữ nhân này cũng thuộc dạng nổi bật.
Âu Dương Kỳ Hân hai mắt hiện lên chút mê ly, ngay cả nàng là nữ nhân cũng khó cưỡng lại vẻ đẹp của nữ nhân gọi Thánh Vũ Lâu Chủ kia.
“Hừ!” Thánh Vũ Lâu Chủ không để ý tới ánh nhìn của tất cả, khẽ hừ một tiếng, ánh mắt dường như có sự không cam lòng khi thi triển thế công về phía Trần An Vĩ.
Chút biến đổi của nàng đương nhiên không qua được mắt hắn, điều này khiến Trần An Vĩ tỏ ra kinh ngạc.
Càng kinh ngạc hơn chính là đúng lúc này, Hệ Thống vốn im hơi lặng tiếng của hắn lại đột nhiên vang lên thanh âm thông báo…
-----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言