Chương 3
Vất vả lắm mới đến cửa, tôi lập tức mở cửa xuống xe.
Ở chung một không gian với kẻ có tính khí thất thường, mỗi phút mỗi giây đều là một sự giày vò.
Ngoài sân, những quả bóng bay mừng sinh nhật được trang trí. Mọi người ra vào đều mặc những bộ đồ đắt tiền, mang trên mặt những chiếc mặt nạ giả tạo để giao lưu với nhau.
Tôi bình tĩnh đi qua sân vườn, bước vào trong. Một người phụ nữ mặc bộ đồ cao cấp chưa được ra mắt của D đang được mọi người vây quanh, cười nói vui vẻ.
Thấy tôi, bà ta vẫy tay gọi tôi lại.
Đám đông tự động nhường một lối đi, tôi được bà ta nắm tay, xem xét từ trên xuống dưới: "Gia Gia sao lại mặc đồng phục tới thế này? Đây là tiệc sinh nhật của con mà, nhân vật chính phải ăn mặc thật lộng lẫy chứ."
Tôi chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Sau đó, có người tiếp nhận thông tin, bắt đầu đánh giá tôi từ trong ra ngoài.
"Con gái thì chỉ cần xinh đẹp, dịu dàng là được, sau này tìm được một người chồng tốt, ở nhà chăm chồng chăm con thì tôi và mẹ cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi." Bà Hạ tổng kết lại.
"Nhiệm vụ gì ạ? Ai giao cho các bà nhiệm vụ đó vậy? Khi nào thì nhận được ạ? Tại sao không ai giao cho con nhiệm vụ gì hết? Nội dung nhiệm vụ là phụ nữ phải ở nhà chăm chồng chăm con thôi đúng không?"
Những câu hỏi dồn dập của tôi khiến đám phu nhân kia sửng sốt. Họ không ngờ rằng tôi lại dám nghi ngờ họ.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi lộ móng vuốt trước mặt bà Hạ. Bà ta, người vốn chỉ quen sống trong thế giới của riêng mình, rõ ràng đã bị sốc nặng.
Tôi rút tay ra khỏi tay bà ta, trước khi ý thức của thế giới đưa ra phán đoán, tôi trở lại trạng thái im lặng thường ngày: "Xin hỏi chú Thành có ở đây không ạ? Cháu muốn đích thân cảm ơn món quà sinh nhật mà chú đã tặng sớm hôm qua, cháu rất thích."
Được quản gia dẫn tới ngoài phòng sách, tôi gõ cửa rồi bước vào. Thành Triều đang ngồi trước bàn làm việc ở giữa phòng. Thấy tôi bước vào, ông ta chỉ gật đầu một cách hờ hững.
"Chúc mừng sinh nhật Gia Gia."
"Cảm ơn chú ạ."
Tôi tùy tiện kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện ông ta, phớt lờ vẻ mặt không vui của ông ta: "Chú ơi, hôm nay cháu tới đây là để cảm ơn món quà sinh nhật mà chú đã tặng sớm hôm qua, cháu rất thích."
"Cháu thích là được rồi."
"Cho nên cháu đến để bàn với chú về chuyện cuộc thi ở trường."
Sự thay đổi này khiến Thành Triều cảnh giác: "Cuộc thi ở trường? Chú có nghe Tư Viễn nói qua. Gia Gia cũng đăng ký hả?"
"Vâng ạ, chú. Theo cháu biết, vòng sơ loại của cuộc thi lần này đã tăng thêm tính tự do, có thể lập đội với người khác để hoàn thành, căn cứ vào từng hạng mục của một tác phẩm để cho điểm."
"Cháu và Tư Viễn chắc chắn sẽ cùng nhau lập đội, nhưng chú cũng biết gần đây cháu và Tư Viễn cãi nhau vì một vài lý do. Cháu muốn xin lỗi, nhưng Tư Viễn không chấp nhận. Để không ảnh hưởng đến kết quả cuộc thi, cháu muốn nhờ chú giúp đỡ hòa giải. Dù sao Tư Viễn cũng nghe lời chú hơn."
Lấy sự yếu thế để đổi lấy cảm giác ưu việt của nhân vật chính. Đây là phương pháp tôi đã dùng đi dùng lại và hiệu quả. Đó cũng là cách họ dễ chấp nhận nhất.
Quả nhiên, Thành Triều gật đầu lia lịa.
Bên nhà họ Thành đã ổn, việc xin chữ ký của phụ huynh lại càng dễ.
Khi danh sách cuộc thi được công bố, theo thứ hạng, tên của tôi đứng ở vị trí đầu tiên.
Thành Tư Viễn như mong đợi, nhưng điều bất ngờ là Tống Hi cũng có tên trong đó.
"Làm sao? Tôi cũng là người được chọn tham gia cuộc thi mà?" Tống Hi thản nhiên giũa móng tay.
"Không học tập tử tế chỉ vì tôi sắp ra nước ngoài nên không có thời gian học những thứ này, không có nghĩa là tôi không biết."
"Gặp nhau ở cuộc thi."