Vệ Sĩ Tóc Vàng

Chương 14

Chương 14
Thoáng cái đã đến Tết, nhà nhà đều đang treo đèn kết hoa, sắm sửa đồ Tết rộn ràng.
Tôi đến chòi bảo vệ, gõ lên tấm kính:
“Vào mau vào mau, ngoài kia lạnh lắm đấy.”
Thiết Trụ vội gọi tôi vào rồi đẩy cái máy sưởi nhỏ lại gần.
“Anh Trụ à, năm nay anh qua nhà em ăn Tết nhé.”
“Hả?” — Anh ấy sửng sốt, vò vò tay, “Việc đó... không ổn lắm đâu nhỉ?”
“Có gì mà không ổn. Hồi nhỏ anh còn hay qua nữa là. Bây giờ bố mẹ em không còn, em cũng chẳng còn người thân nào. Anh chính là anh trai em, chẳng ai nói gì đâu.”
Anh ấy há miệng xúc động, không thốt nên lời, chỉ ậm ừ rồi gật đầu lia lịa.
“Vậy nhé, em đi siêu thị mua chút đồ Tết. Dù ít người cũng phải có không khí chứ.”
Tôi đi xa rồi mà vẫn thấy anh trong chòi bảo vệ nhảy nhót vui như trẻ nhỏ.
Thế nhưng nghĩ lại, tôi lại khẽ thở dài. Cả cuộc đời anh, cuối cùng vẫn tự giam mình trong khu dân cư này.
Trên đường về, vừa qua một ngõ nhỏ thì một bóng đen bất ngờ lao ra.
“Đứng yên!”
Một vật cứng dí vào lưng khiến tôi hoảng hốt, ném vội túi đồ, giơ cao tay đầu hàng.
Tôi cố trấn tĩnh:
“Anh à, có gì từ từ nói. Chỉ cần anh đừng làm hại tôi.
Giáp Tết rồi, ai cũng khó khăn. Anh chắc cũng vì quá bí bách nên mới làm vậy đúng không? Cần tiền hay đồ, tôi đều có thể đưa.
Trong túi tôi có tiền mặt, anh cầm rồi đi đi, tôi tuyệt đối không quay đầu, không báo công an.
Về quê, mua vé tàu, ăn Tết bên vợ con, ấm cúng không tốt sao?”
Tôi nghĩ mình đã nói rất khéo, chỉ cần đối phương không phải kẻ điên loạn thì chắc sẽ buông tha.
Nhưng tôi lại cảm nhận được người phía sau... đang run lên.
Một lúc sau tôi nhận ra — hắn đang cười, một tiếng cười điên loạn.
“Hoàng Xán Xán, hóa ra cô cũng biết sợ à? Ha ha ha… vợ con à… vợ tao không phải đang đứng đây sao? Mày bảo tao đi đâu mà tìm hơi ấm gia đình?”
Trong bóng tối, mắt tôi mở to kinh hoàng:
“Thẩm Ý?!”
Hắn lật tôi lại, tôi thấy rõ trong tay hắn cầm một con dao găm. Đôi mắt đỏ ngầu như dã thú.
“Hoàng Xán Xán, đời tao bị mày phá hỏng rồi! Việc làm mất, tiền mất! Mày còn gửi kết quả kiểm tra vô sinh về nhà, bây giờ ai cũng cười vào mặt tao! Tất cả là do mày!
Mày đã hủy tao, thì tao cũng phải hủy mày!
Tao sẽ róc da đầu mày, để mày cũng trọc như thằng bảo vệ khốn kiếp kia! Rạch mặt mày, để tụi bây xứng đôi vừa lứa! Con đĩ thối tha!
Thằng bảo vệ không phải nói sẽ bảo vệ mày sao? Kêu nó ra đây đi, ha ha ha!”
Tôi bất ngờ trợn mắt, nhìn ra sau hắn hét lớn:
“Anh Trụ, đừng!!”
Thẩm Ý giật mình quay phắt lại — nhưng phía sau không một ai.
Nhận ra mình bị lừa, hắn quay lại định tóm lấy tôi thì đã muộn. Tôi dùng đầu gối thúc thật mạnh vào hạ bộ hắn.
Hắn đau đớn khụy xuống, tôi lập tức chạy trốn.
“Con đĩ, tao giết mày!”
Tôi chạy như điên về nhà, hắn rượt sát sau, đau đớn mà adrenaline vẫn khiến hắn chạy như quỷ dữ.
Còn tôi mang giày cao gót, dù có cởi ra cũng không chạy kịp.
“Xán Xán!”
Tôi ngẩng lên thì thấy Thiết Trụ đang chạy về phía tôi.
Tôi nghẹn ngào hét gọi tên anh, chiếc mũ rơi xuống để lộ một vòng tóc vàng rực — như khi xưa trong màn sương dày, anh vẫn luôn xuất hiện khi tôi cần nhất.
“Mẹ kiếp, lại là mày! Chúng mày cùng chết đi!!”
Tôi cảm nhận luồng gió lạnh sau gáy — con dao sắp đâm tới.
Đúng lúc đó, Thiết Trụ lao tới đẩy tôi ra, va vào Thẩm Ý.
Hai người vật lộn dưới đất, Thiết Trụ cắn mạnh vào tai hắn.
“Mày dám đánh cô ấy… tao không tha cho mày…”
Tiếng hắn gào rú đau đớn.
“Có ai không! Có người bị giết!!!”
Tôi hét lên. Thẩm Ý vùng khỏi, chạy trốn, nhưng cái tai vẫn còn trong miệng Thiết Trụ.
“Anh Trụ!”
Tôi nhào tới muốn đỡ anh dậy, nhưng vừa chạm vào liền chết lặng.
Con dao vẫn cắm nguyên trên ngực anh, lút cán. Có lẽ nó đâm vào lúc anh đẩy tôi ra.
“Anh đừng dọa em… em gọi cứu thương… anh nhìn em đi!”
Tôi luống cuống tìm điện thoại, nhưng tất cả đã rơi ở ngõ khi nãy.
Tôi định đứng lên chạy đi cầu cứu thì một bàn tay nắm lấy tôi.
“Xán Xán… anh không lừa em… anh thật sự bảo vệ được em…”
“Em biết mà, đừng nói nữa…”
“Anh… nín thở được hai phút rưỡi… anh thề với bà nội đấy…”
“Đừng nói nữa mà anh…”
Anh rướn người, cười gượng, giơ tay chỉ lên trời:
“Xán Xán… xem… xem anh nín thở giỏi chưa…”
“Anh ơi——!!!!!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất