Vệ Sĩ Tóc Vàng

Chương 15: [HẾT]

Chương 15: [HẾT]
“Tòa án nhân dân tối cao tuyên phạt Thẩm Ý tội cố ý giết người, án tử hình, thi hành ngay lập tức.”
Tôi bước ra khỏi tòa, ngực như đè nặng cả tảng đá.
Dù hung thủ đã bị trừng trị, nhưng anh Trụ mãi mãi không thể tỉnh lại nữa.
Tôi đến công an lấy hũ tro cốt của anh, tổ chức lễ truy điệu ngay tại khu dân cư.
Hôm ấy, nửa khu dân cư đến từ sớm, đứng ngoài linh đường.
Tôi mới biết, anh thật sự đã làm đúng như lời hứa — bảo vệ nơi này.
Anh nhớ rõ từng hộ gia đình, biết rõ tình hình sức khỏe từng người.
Dù cưới hỏi hay ma chay, đều thấy anh chạy đôn chạy đáo.
Người già ở nhà một mình có gì hỏng hóc, anh là người đầu tiên xuất hiện.
Dù cả khu chỉ có mình anh làm bảo vệ, nhưng chưa từng xảy ra trộm cắp.
Cỏ cây, viên gạch, miếng ngói — anh đều để tâm.
Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết ơn “ông chú bảo vệ già”.
“Thằng Trụ khổ lắm… trẻ vậy mà bị lừa, cuối đời còn chết thảm. Ông trời thật chẳng có mắt…” — Tôi nghe thấy bác Vương nói.
Tôi cúi người hỏi:
“Bác ơi, vụ anh Trụ bị lừa là sao ạ?”
“Xán Xán, cháu về ít nên không biết. Hồi bố mẹ cháu mất, nó về có một lần rồi lại nhập viện. Nghe đâu khi đi làm ăn xa, bị lừa vào mỏ than lậu, bị lấy mất một quả thận. Nghe tin bố mẹ cháu mất, nó bỏ viện chạy bộ về, đi bằng hai chân, gắng gượng mà về được."
"Cháu thấy nó mới hơn ba mươi mà già như năm sáu mươi không? Là do thiếu thận mà ra đó. Còn cái tóc… nó cứ nhuộm mãi, nhuộm đến rụng cả chân tóc, vậy mà vẫn cứ nhuộm… Nó bảo sợ không ai nhận ra."
"Nhưng ai mà không biết, cả khu này ai mà không nhận ra nó chứ…”
“Cháu…”
Tôi không nhớ bác Vương còn nói gì nữa.
Chỉ nhớ khi nhìn thấy bộ dạng ấy của anh, tôi đã không nhận ra anh.
Chỉ đến khi anh cởi mũ, để lộ vành tóc vàng...
Sau đó tôi đến đồn công an, xin điều tra nơi anh bị lừa, cũng như hành trình lúc đó.
Rồi tôi phát hiện — nếu không bị lừa, đích đến của anh lúc đó chính là thành phố nơi tôi học đại học.
Anh Trụ, suốt đời này anh vẫn luôn bảo vệ em đúng không?
Dù em ở đâu… dù xa đến mấy.
Nghĩ tới đây, tôi không cầm nổi nước mắt.
Đêm khuya, tôi lục trong ngăn kéo ra một chiếc điện thoại — một chiếc Nokia bàn phím đầy đủ đã mòn cũ đến thảm hại.
Các phím số đã bị mờ hoàn toàn, màn hình thì trầy xước nghiêm trọng. Bao nhiêu năm rồi… anh ấy vẫn luôn dùng chiếc điện thoại này.
Chẳng lẽ trong nhận thức đơn giản của anh, chỉ có chiếc điện thoại này mới có thể liên lạc được với tôi sao?
Tôi mở danh bạ lên — quả nhiên chỉ có duy nhất một số, là của tôi.
Hộp thư chỉ toàn tin nhắn thông báo từ nhà mạng.
Nhưng khi tôi mở album ảnh, tôi chết lặng.
Chỉ có một bức ảnh duy nhất: cảnh tôi và Thẩm Ý tổ chức tiệc cưới đơn giản tại nhà.
Trong ảnh, tôi và Thẩm Ý đang mời rượu, Thiết Trụ đứng phía trước ống kính cười toe toét, chống nạnh.
Góc chụp lệch khiến tôi như đang khoác tay anh ấy — anh ấy giống như một người cha, đang trao tay con gái mình cho người khác.
Tôi bỗng nhớ lại sự lúng túng và ngượng ngùng của anh hôm đó…
Anh ấy không giỏi nói năng, nhưng đã trao đi tất cả những gì mình có.
Tôi không biết từ khi nào, anh đã cam tâm tình nguyện trở thành “thần hộ mệnh” của tôi, cho đến khi khu dân cư được cải tạo.
Khu để xe đạp mà chúng tôi từng gắn bó — sẽ bị phá bỏ, xây thành bãi đậu xe.
Ngày thi công, tôi có mặt tại hiện trường, lòng ngổn ngang nhìn mái hiên chứa đầy ký ức bị máy xúc ủi đổ.
Bỗng một tia phản chiếu sáng khiến tôi chú ý, tôi lập tức ra hiệu dừng xe, chạy tới nhặt lên.
Là một chiếc hộp sắt quen thuộc — chẳng phải là hộp đựng tiền của bà Lưu năm xưa sao?
Vị trí nằm ở khe tường — bảo sao hồi dọn đồ di vật tôi không tìm thấy, thì ra Thiết Trụ đã gắn nó lại vào chỗ cũ.
Tôi mở hộp ra — những hóa đơn và tiền lẻ khi xưa không còn, chỉ còn một cuốn sổ nhỏ nằm lặng lẽ bên trong.
Trang đầu là một danh sách tên — đều là bạn bè cùng khu với tôi thời nhỏ.
Dưới mỗi tên có dòng số: +3, +2, +3… nhưng rồi phía sau lại là: - quạt máy, - ấm nước nóng…
Tôi cuối cùng đã đủ dũng khí nhìn thẳng vào sự thật.
Tôi lật đến trang cuối — tên tôi cuối cùng cũng xuất hiện.
“Hoàng Xán Xán”, bên dưới là: +5, +1, +3…
Mỗi cái tên khác đều viết xiêu vẹo, riêng tên tôi được viết ngay ngắn, còn như được tô đậm nhiều lần.
Dãy số ấy bất ngờ bị ngắt quãng — sau dòng +200 là một dòng: -101.
Ngay sau đó là +8… rồi hết.
Tôi không nhớ mình từng đưa 8 đồng lúc nào.
Cho đến khi cuốn sổ rơi xuống đất, nằm ngang lật ngửa — tôi chợt bừng tỉnh.
Đó không phải số 8… mà là ký hiệu “vô cực dương” (∞).
Hôm đó nắng rất đẹp, bụi mù mịt khắp nơi, tôi vừa khóc vừa cười bước ra khỏi công trường — trông thật thảm hại làm sao.
Khi đi ngang bồn hoa, một bóng vàng nhỏ bất ngờ lao ra, ngậm lấy ống quần tôi.
Là một chú chó con màu vàng, toàn thân vàng óng, chỉ có một vệt trắng trên đỉnh đầu.
“Anh sợ em không nhận ra anh sao?”
Tôi ôm lấy nó, áp má vào bộ lông mềm mại, khẽ thì thầm:
“Làm người mệt quá phải không, anh à… Từ nay, để em bảo vệ anh được không…?”

[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất