Vệ Sĩ Tóc Vàng

Chương 6

Chương 6
Sau “sự cố chiếc hộp sắt”, Thiết Trụ cuối cùng cũng được mọi người chấp nhận làm người trông xe chính thức.
Thời gian trôi, mọi người trong khu phát hiện cậu làm việc rất nghiêm túc, thậm chí còn cẩn thận hơn khi bà Lưu còn sống.
Những hôm mưa, cậu lặng lẽ khiêng từng chiếc xe từ ngoài vào trong bãi.
Dần dần, ai cũng công nhận cậu là người trông xe tốt.
Chớp mắt, tôi sắp tốt nghiệp tiểu học.
Rảnh rỗi, Thiết Trụ vẫn hay đi đón tôi tan học, cái đầu vàng ấy chẳng lẫn vào đâu được.
Hồi trước cậu cũng từng đưa đón tôi vậy, nhưng bây giờ thì khác — tai tôi bắt đầu nghe thấy những lời xì xào.
“Này Hoàng Xán Xán, hôm nay ‘người yêu’ tóc vàng không đến đón à?”
Một cậu con trai vừa nói xong đã chạy mất, để lại tôi tức nghẹn mũi.
Reng reng reng!
Tiếng chuông xe đạp từ xa vọng lại. Không lâu sau, chiếc xe đạp cũ kĩ chắp vá đủ chỗ đã đỗ ngay trước mặt.
“Lên xe đi. Hôm nay chạy êm lắm, tớ mới tra dầu.”
Thiết Trụ vỗ vỗ vào khung xe trước, mặt tươi tỉnh. Nhưng càng nhìn cậu, lòng tôi càng dâng lên cảm xúc khó chịu khó tả.
Tôi đột ngột đẩy mạnh:
“Ai thèm ngồi xe cậu chứ!”
Rồi tôi vừa khóc vừa chạy về nhà, đóng sầm cửa phòng lại.
Bố mẹ ngồi phòng khách, ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Mẹ bước vào, nhẹ nhàng hỏi:
“Xán Xán, có chuyện gì không? Nói cho mẹ nghe được không?”
Tôi lau nước mắt, lí nhí nói:
“Cô giáo gọi bố mẹ lên trường rồi…”
“Hả? Vì điểm số à?”
“Không… là vì… vì… con bị cho là… yêu sớm…”
Sáng hôm sau, bố mẹ cùng nhau đưa tôi đến trường.
Vừa ra khỏi khu nhà thì bắt gặp Thiết Trụ đang dắt chiếc xe đạp cà tàng đến. Thấy ba người chúng tôi, cậu ấy hơi sững lại.
Nhưng vẫn cố nở nụ cười, nói với tôi:
“Xán Xán, hôm qua tớ nghĩ lại rồi, xe đạp kiểu cũ ngồi không thoải mái thật. Chú Lâm ở đơn nguyên 2 vừa đổi xe, tớ xin về, đang chỉnh sửa lại, lắp thêm yên sau, đảm bảo chạy êm!”
Tôi lạnh lùng nói:
“Tôi đã nói là không cần cậu nữa. Sau này cũng không cần!”
Cậu sững người đứng yên, bố tôi thở dài, kéo cậu ra nói chuyện riêng.
Tôi không biết bố nói gì, chỉ thấy vài giây sau, Thiết Trụ cúi đầu đẩy xe đi, không nói thêm một lời.
Sau đó bố mẹ cùng tôi đến trường, giải thích tình hình với cô giáo chủ nhiệm, hứa chắc chắn rằng sẽ không xảy ra chuyện yêu sớm nữa. Mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống.
Từ đó tôi ít gặp Thiết Trụ hẳn. Dù có chạm mặt ở khu nhà, cậu cũng luôn cúi đầu, lảng đi chỗ khác.
Rất nhanh sau đó, tôi thi chuyển cấp xong và được phân vào một trường cấp hai xa hơn.
Việc đi học đổi từ đi bộ sang đi xe buýt.
Dần dà, tôi có bạn mới, những trò nghịch ngợm với Thiết Trụ ngày nào cũng bị tôi quên lãng.
Thậm chí, mỗi lần nhìn thấy mấy đứa thanh niên lang thang với mái tóc nhuộm xanh đỏ đứng ngoài cổng trường, tôi lại thấy xấu hổ vì từng thân với Thiết Trụ.
Chắc bạn bè nghĩ tôi là đứa “bất hảo”, khó trách sao tôi ít ai chơi cùng — tất cả là tại cậu ấy.
Có thêm bạn mới, chúng tôi thường nói chuyện mua sắm, trà sữa, ăn vặt… Chuyện học hành thì sao nhãng, điểm số tụt thấy rõ.
Tôi không quan tâm. Từ nhỏ mọi người vẫn bảo tôi thông minh, chỉ cần nghiêm túc lại là học được thôi.
Tiền tiêu vặt cũng không đủ xài. Tôi bắt đầu nghĩ ra đủ lý do để xin thêm.
Mua quần, mua mỹ phẩm, nhuộm lén một lọn tóc để “thể hiện cá tính”.
Bạn bè thì lần lượt đổi sang điện thoại full bàn phím — trông như cái máy tính mini, cực ngầu.
Tôi cũng muốn có một chiếc.
Một lần bố đón tôi tan học, tôi nói ra mong muốn đó.
Nhưng người bố xưa nay luôn chiều tôi lại lắc đầu từ chối:
“Con xem lại thành tích học tập của con đi. Cô giáo đã phản ánh nhiều lần là con không tập trung nghe giảng. Kỳ kiểm tra vừa rồi còn đứng gần cuối lớp! Bố mẹ không ép buộc con, nhưng dạo này con thật sự quá đáng rồi.”
Tôi hét lên:
“Không mua thì thôi! Lắm lời làm gì!”
Nói rồi tôi vùng vằng bỏ đi. Lúc đi ngang bồn hoa, tôi liếc thấy một cái đầu tóc vàng ló ra.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Biến đi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất