Vệ Sĩ Tóc Vàng

Chương 5

Chương 5
Khi bà Lưu mất, ngày đưa tang bố mẹ không cho tôi đi cùng.
Tôi đứng trên tầng, nhìn qua cửa sổ xuống dưới. Thiết Trụ mặc đồ tang, ôm di ảnh đi đầu đoàn đưa tang.
Bà Lưu sống rất tử tế, nên nhiều người trong khu tự nguyện đến tiễn. Chi phí mai táng cũng là do bố mẹ tôi kêu gọi quyên góp từ cư dân trong khu.
Lễ xong, Thiết Trụ quỳ trước cửa, từng người một dập đầu tiễn khách.
Những ngày sau đó, cậu ta thường xuyên biến mất.
Tôi từng đến nhà xe, ra công viên, tới cả con sông nhỏ cũng không thấy bóng dáng cậu ấy đâu.
Đã có lúc tôi tưởng cậu ấy chuyển đi rồi.
“Bố, Thiết Trụ chuyển nhà rồi ạ?”
Bố thở dài, xoa đầu tôi:
“Đừng lo, nó chưa đi. Chờ thêm thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
“Thời gian nữa là bao lâu ạ?”
“Lớn lên con sẽ hiểu.”
Khoảng một tuần sau, tôi thấy lại cái đầu vàng quen thuộc dưới nhà.
Tôi vẫy tay, cậu cũng vẫy lại – hệt như ngày đầu tiên.
Tôi mừng rỡ kéo cậu về lại nhà xe, ríu rít kể chuyện trường lớp, chuyện hôm nọ suýt ngã xuống sông vì đi tìm cậu. Rồi hỏi cậu thời gian qua đi đâu.
Cậu cười, giơ một cuốn sổ đỏ:
“Tớ đi làm hộ khẩu. Giờ tớ tên Lưu Thiết Trụ, mang họ bà rồi.”
“Nhớ cảm ơn chú Hoàng giúp tớ chạy giấy tờ.”
Tôi chớp mắt, chưa hiểu hết.
Rồi bất ngờ nói:
“Hay cậu cũng đi học đi, học vui lắm! Mà bố tớ nói tuổi này là phải đi học!”
Cậu đang sắp xếp đồ thì dừng tay, lắc đầu:
“Tớ không thích đi học.”
“Thế sau này cậu định làm gì?”
“Tớ nghĩ kỹ rồi — tớ sẽ bảo vệ mọi người.”
“Hả?”
Tôi khó hiểu. Cậu lớn hơn tôi có vài tuổi, bảo vệ ai được chứ? “Mọi người” là ai?
Cậu hớn hở chỉ ra ngoài:
“Bảo vệ tài sản của mọi người — cũng là bảo vệ!”
Thì ra cậu muốn giống như bà Lưu, trông coi nhà xe cho khu.
Lúc đó, tôi chẳng biết nghề nào sang hèn, chỉ thấy cậu nghĩ ra cách bảo vệ mọi người như vậy là… ngầu quá trời.
Nhưng mộng đẹp thì đầy màu hồng, thực tế thì đầy gai nhọn.
Mọi người tin bà Lưu vì bà già, lại yếu, không làm việc nặng được — nên mới giao việc giữ xe cho bà.
Còn Thiết Trụ, trong mắt người lớn vẫn là thằng nhóc nghịch ngợm, chẳng ai dám giao xe cho nó. Khu để xe ngày càng vắng. Mọi người thà đỗ xe ngoài trời còn hơn.
Cậu nghĩ ra “mẹo vặt” — thì xì lốp xe người này, thì tháo bàn đạp xe người kia.
Sáng sáng trong khu toàn nghe tiếng chửi vang.
Sau này ai cũng ngờ ngợ là do cậu, người thì đành thỏa hiệp gửi xe, người thì đến tận nơi kéo tai mắng một trận, còn dọa:
“Xe nhà tao mà hỏng nữa là tao vả cho vỡ mặt!”
Nhưng có cung thì có đối sách — Thiết Trụ ngày ngày ra mặt cho mọi người thấy, vậy mà xe đỗ ở bãi vẫn cứ hay... tụt xích, rơi ốc vít.
Giờ thì không ai buộc tội được nữa rồi.
Và đằng sau "chủ mưu", đương nhiên là có tôi — đồng phạm bé nhỏ.
Lần đầu làm chuyện xấu, tôi sợ phát khóc. Nhưng vài lần sau lại thấy… hồi hộp, nhất là khi nhìn người ta phát cáu mà không biết thủ phạm, tôi lại hả hê không hiểu vì sao.
“Thiết Trụ! Thiết Trụ! Tớ nâng yên xe của dì Vương cao lên rồi! Mai dì ấy chắc chắn không với tới bàn đạp!”
Tôi hí hửng chạy vào nhà xe, thấy Thiết Trụ ngồi trên giường sắt lau nước mắt. Dưới chân cậu là mớ tiền xu lẻ và những hóa đơn.
Thấy tôi, cậu không kiềm được nữa, òa khóc:
“Bà tớ không nên chết… là tại tớ… tại tớ hết!!!”
Khi Thiết Trụ dọn lại giường, một tờ báo dán tường rơi xuống, để lộ viên gạch phía sau tường có một chiếc hộp sắt giấu bên trong.
Mở ra — đầy ắp tiền lẻ và phiếu thu.
Hóa ra, suốt những năm qua, Thiết Trụ thu “phí bảo kê” từ đám nhóc xung quanh, nếu không ai nộp thì cậu đi làm mẫu tóc cho mấy tiệm làm đầu gần đó, mỗi lần cũng được vài đồng.
Số tiền ấy, cậu đều mua thuốc cho bà.
Nhưng bà Lưu lại lén mang thuốc đi trả, gom hết tiền lại.
Trong hộp là toàn bộ hóa đơn mua rồi trả thuốc, và một tờ giấy khác biệt — thư giới thiệu nhập học của trường Tiểu học Hồng Tinh do bà Lưu xin từ ủy ban phường.
Trên đó ghi rõ: học phí và các khoản khác tổng cộng 578 tệ 6 hào.
Tôi cúi xuống nhặt từng đồng trên đất, có vài tờ còn ghi tên tôi nguệch ngoạc.
Tính sơ sơ — đã được hơn 560 tệ.
Hôm ấy, Thiết Trụ khóc mãi, đến khi bố mẹ tôi tìm thấy thì cậu đã ôm hộp sắt, ngủ co ro trên giường sắt.
Tôi kể hết cho bố mẹ nghe. Họ chỉ thở dài. Tôi hỏi:
“Tại sao bà không chịu mua thuốc?”
Họ lại đáp:
“Lớn rồi con sẽ hiểu.”
Thì ra… lớn lên là để hiểu thật nhiều điều như thế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất