Chương 8
Đám cháy đã được dập tắt. Nguyên nhân là do một chiếc xe đạp điện ở tầng hai được sạc trong nhà, dẫn đến chập điện gây hỏa hoạn.
Tôi và Thiết Trụ đều phải nhập viện. Tôi chỉ bị ngộ độc khí CO nhẹ, do hít phải quá nhiều.
Còn Thiết Trụ thì nặng hơn nhiều — ngộ độc khí CO, suy hô hấp vì ngạt lâu, và bỏng đến 30% cơ thể.
Khi bố mẹ đến nơi, tôi đã hôn mê. Là hàng xóm gọi báo.
Lúc tôi tỉnh lại, bố mẹ không mắng mỏ, cũng không truy hỏi vì sao tôi trốn học về nhà.
Chỉ cần nhìn nước mắt của mẹ và sự im lặng của bố, tôi đã hiểu mình sai nghiêm trọng thế nào.
“Bố muốn nhận nuôi Thiết Trụ.”
Là bố tôi nói ra điều đó.
Mẹ tôi lau nước mắt:
“Mẹ không có ý kiến. Đứa trẻ này khổ quá rồi. Nếu thực sự có chuyện gì không may… thì nhà mình nuôi nó cả đời.”
Tôi không biết trong lòng mình là cảm giác gì, nhưng tôi biết… tôi không phản đối.
Rõ ràng tôi từng đối xử với cậu ấy như thế, vậy mà cậu vẫn không ngần ngại xông vào cứu tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy thứ cảm xúc gọi là ăn năn.
Cảm ơn trời, Thiết Trụ đã xuất viện.
Ca phẫu thuật rất thành công, vùng bỏng đều nằm dưới lớp quần áo, ít để lại sẹo.
Chỉ tiếc mái tóc vàng của cậu giờ chỉ còn một nửa.
Còn chuyện nhận nuôi, Thiết Trụ từ chối.
“Cháu là cháu bà, không cần ai nhận nuôi cả.”
Bố mẹ tôi giải thích mãi rằng việc nhận nuôi không làm mất đi thân phận cháu bà của cậu, nhưng cậu vẫn kiên quyết từ chối.
Bố tôi đề nghị cho cậu ít tiền để sinh hoạt, cậu cũng không nhận:
“Phí bảo kê Xán Xán trả đủ rồi.”
Trả rồi sao? Tôi nhớ hình như lâu lắm rồi chưa trả mà…
Ra viện xong, cậu lại quay về sống trong nhà xe, cũng không chịu đưa đón tôi đi học như trước.
Nhưng tôi vẫn hay bắt gặp dấu vết của cậu ở những góc khuất quanh trường, quanh nhà.
Có lẽ chính vì vậy, khi tôi mắc kẹt trong đám cháy, cậu mới có thể xuất hiện nhanh như thế.
Thật ra cậu ấy… vẫn luôn dõi theo tôi.
Chỉ tiếc là — những điều đó, đến khi lớn tôi mới hiểu.
Thời gian cứ thế trôi.
Xung quanh thay đổi từng ngày, tôi cũng nhanh chóng tốt nghiệp cấp hai.
Sau vụ cháy ấy, tôi dường như không còn “nổi loạn” nữa.
Người dạy thì không thấm, nhưng sự việc dạy thì nhớ cả đời.
Bố mẹ đã đăng ký cho tôi học nội trú ở một trường cấp ba xa hơn — để có môi trường tốt hơn.
Hôm lên đường nhập học, người mà tôi không nói chuyện suốt cả năm trời — Thiết Trụ, lại bất ngờ chạy đến bên xe.
Tôi hạ kính xuống, thấy mặt cậu đỏ bừng, rồi rút từ áo ra một chiếc hộp nhỏ.
“Tặng cậu… quà khai giảng.”
Tôi nhìn chiếc hộp, sững lại. Trên bìa in hình một chiếc điện thoại Nokia bàn phím đầy đủ.
Dù chỉ vài ngày trước bố mẹ đã tặng tôi chiếc smartphone mới nhất, dù điện thoại phím giờ đã lỗi thời.
Nhưng món quà ấy lại quá nặng… khiến tôi không dám với tay nhận lấy.
Với số tiền cậu kiếm được từ việc trông xe, đi nhặt ve chai — phải bao lâu mới đủ mua chiếc điện thoại này?
Nếu tôi nhận mà không dùng, chẳng khác gì xem thường tấm lòng cậu.
Nhưng nếu từ chối, liệu cậu có nghĩ tôi chê món quà này không?
Tôi do dự rồi đẩy chiếc hộp lại phía cậu. Rõ ràng thấy mặt cậu tái dần.
Tôi lấy bút, viết số điện thoại mình lên hộp:
“Tớ có điện thoại rồi, cậu chưa có, nên cứ coi là cậu tặng tớ, còn tớ tặng lại cho cậu. Nếu một ngày nào đó cậu nhớ tớ… ít nhất cũng không bị mất liên lạc.”
Ánh mắt cậu, từ mờ tối lại bừng sáng. Cậu cười ngốc nghếch, gật đầu lia lịa.
Xe sắp lăn bánh, tôi thò đầu ra cửa sổ hét to:
“Tạm biệt nhé… Anh!”
Tôi thấy cậu bất ngờ nhảy lên, vẫy tay như điên.
Đó là lần đầu tiên tôi gọi cậu là “anh” — và cũng là lần đầu tiên cậu được gọi là anh.