Chương 1
Ngày Kỳ Thái Dạ thành thân, ta lặng lẽ đứng giữa đám người, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Nước mắt không cầm được tuôn rơi.
Thì ra, phu quân của ta mặc hỉ phục lại đẹp đến nhường ấy.
Ta cũng từng tưởng tượng hắn sẽ khoác lên người tấm áo cưới đó, dắt tay ta vào lễ đường. Nào ngờ, tân nương lại chẳng phải là ta.
Hắn khoác hỉ phục, nắm tay công chúa Tiêu Trường Ninh. Ánh mắt sáng như sao, hàng lông mày kiếm khẽ nhướn, cười với nàng một nụ cười dịu dàng.
Hắn tuấn tú cao lớn, là người trong mộng của vô số thiếu nữ Thượng Kinh.
Đến cả công chúa cũng chỉ cần nhìn một lần đã cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Hắn cưới công chúa, nghiễm nhiên trở thành phò mã của Đại Ngô.
Phò mã công thành danh toại cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, dịu dàng mà khao khát, như muốn khắc ghi cả đời.
Một tiếng “Lễ thành”, một thân hỉ bào, một lời phu quân, một giọt lệ…
Công chúa khẽ thì thầm:
“Kết tóc làm phu thê, ân tình chẳng nghi ngờ.”
Kỳ Thái Dạ gật đầu, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Tây viện.
Nơi đó, từng là phòng của ta.
Ta từng là chính thê của hắn.
Nhưng giờ, chẳng còn ai nhớ đến ta, chẳng ai nhắc tới ta, càng không có ai còn yêu ta.
Ta cúi đầu nhìn thân thể mình — từng mảng sẹo xấu xí do lửa thiêu cháy da thịt. Vết thương như những lưỡi dao đâm xuyên xương tủy, đôi mắt trống rỗng chảy máu và lệ.
Vậy mà hắn lại có thể yêu người khác?
Ta tiến lại gần hắn, muốn nghe xem tim hắn có còn đập hay không, cũng muốn moi ra trái tim đó, xem nó có còn đập vì ta dù chỉ một lần thôi?
Chỉ một lần, cũng được.
Nhưng ta chỉ xuyên qua thân thể hắn, ôm vào khoảng không.
Kỳ Thái Dạ từng nói ta là nữ nhân đẹp nhất trần đời.
Vậy mà giờ đến cả những quỷ hồn lang thang cũng sợ ta, chẳng ai dám nhìn ta lấy hai lần.
Ta đi đến trước chiếc gương đồng. Chiếc gương ấy giờ đã chẳng thể soi ra bóng hình ta nữa.
Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ giận dữ đập vỡ nó, rồi kéo Kỳ Thái Dạ đến để hắn khen ta xinh đẹp.
Ta chợt thấy mơ hồ.
Tựa như tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Rồi khi tỉnh mộng, Kỳ Thái Dạ sẽ dắt ta về nhà.
Ta không muốn rời xa hắn. Bởi vì ta không nhớ rõ mình đã chết như thế nào.
Bên cạnh luôn có những tiểu quỷ chế giễu ta.
Chúng kéo tóc ta, giật lấy quần áo rách nát của ta,
thì thào bên tai ta từng câu một:
“Buồn cười thật… buồn cười thật… giết hắn đi, giết hắn rồi ngươi sẽ được luân hồi chuyển thế mà!”
Ta bay qua định bóp cổ chúng, nhưng chẳng thể nắm được thứ gì.
Kỳ Thái Dạ, ngươi từng hứa với ta: Cả đời này, chỉ có mình ta thôi.
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn. Nhưng đôi đồng tử ấy, giờ lại không còn nhìn về phía ta nữa rồi.
Đêm tân hôn của hắn, ta ngồi trên mái nhà suốt cả đêm.
Trăng hôm nay thật tròn. Gió cũng lớn.
Nếu ta còn có con dao trong tay, ta nhất định sẽ giết chết Kỳ Thái Dạ trước, rồi đến công chúa Tiêu Trường Ninh sau.
Lòng ta rối bời.
Hắn từng nói với ta cả vạn lần rằng hắn yêu ta.
Hắn cũng sẽ nói với Tiêu Trường Ninh như thế sao?
Nói một vạn lần, mười vạn lần?
Vậy là đủ rồi sao?
Kỳ lạ thật, làm quỷ rồi mà vẫn thấy lạnh lẽo được sao?