Chương 2
Ta xuyên qua phủ tướng quân đang treo đèn kết hoa, trở về viện Tây nơi ta từng ở.
Chiếc đèn lồng khi xưa do ta và Kỳ Thái Dạ cùng treo đã thủng một lỗ, con diều hắn làm cho ta cũng đã phủ đầy bụi.
Kỳ Thái Dạ… cũng đã bao lâu không nhớ đến ta nữa rồi?
Chỉ một câu nói của công chúa, người liền cho người dọn sạch căn phòng ta từng ở.
Nàng ta đập nát trâm ngọc trong phòng ta, lại còn nổi lửa thiêu hết y phục của ta.
Bịt mũi, tỏ vẻ ghê tởm mà nói:
“Phòng của người đã chết rồi, còn để lại làm gì nữa?”
Bà vú đi theo nàng ta hoảng hốt quỳ xuống khuyên nhủ:
“Công chúa, xin người cẩn trọng lời nói!”
Nàng ta khẽ cười, chỉ buông một câu:
“Vú đúng là lo lắng quá rồi…”
Viện Tây của ta bị thiêu rồi, ta không còn nơi nào để về nữa.
Ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu ta còn sống, ta nhất định sẽ xé toạc cái miệng kia của nàng.
Dù là công chúa hay chỉ là nô tỳ, ta – Tống Dao Dao – xưa nay chưa từng để ai giẫm lên đầu mình mà tác oai tác quái.
Thế nhưng, ta đã chết rồi…
Chết rồi thì chỉ còn là bùn đất dưới chân người khác. Chẳng mấy chốc, xác ta cũng sẽ tan thành tro bụi. Trên thế gian này, sẽ không còn dấu tích nào của ta nữa.
Hôm nay trời nắng đẹp, hắn đứng nhìn căn phòng cháy đen của ta.
Bên trong có một thi thể bị lửa thiêu đến mặt mũi không còn nhận ra được là người.
Vài tiểu nha đầu thấy cảnh ấy thì thi nhau nôn mửa.
Còn Kỳ Thái Dạ chỉ nắm tay công chúa, đối diện nàng mà nở một nụ cười.
Hắn nhíu mày nói:
“Chỉ là một nô tỳ mà thôi, đâu đáng để công chúa phải bẩn tay…”
Tiêu Trường Ninh dịu dàng gọi một tiếng: “Phu quân.”
Kỳ Thái Dạ vuốt mái tóc nàng, giọng cưng chiều hết mực, nói khẽ:
“Chỉ cần công chúa đừng nghi ngờ ta nữa.
‘Kết tóc làm phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ.’
Ta với chủ nhân cũ của viện này, xưa nay chưa từng có tình cảm gì.”
Ta nhìn căn viện bị thiêu rụi, chẳng thể hiểu nổi hai chữ “không có tình” ấy là vì điều gì.
Vậy thế nào mới gọi là có tình?
Là nắm tay nhau? Là chải tóc giúp nhau?
Là một nụ hôn?
Là chuyện loan phòng chăng?
Nếu những thứ ấy đều không tính là có tình, thì quả thực hắn không còn yêu ta nữa rồi.
Người từng yêu ta – Kỳ Thái Dạ – đã chẳng còn nữa.
Ta muốn khóc, nhưng quỷ thì làm gì có nước mắt?
Kỳ Thái Dạ cũng sẽ không còn lau nước mắt cho ta nữa.
Công chúa đi rồi, hắn tháo chiếc đèn lồng cũ trên cây xuống.
Hắn không muốn để công chúa nhìn thấy những thứ bẩn mắt.
Nhưng đồ của ta – Tống Dao Dao – hắn cũng có thể tùy ý quyết định như thế sao?
Hắn gọi Phùng Ngọc tới, hỏi một câu:
“Phía Tiêu Tương viện, Tống Dao Dao còn giận không?”
“Cũng mấy hôm rồi chưa thấy nàng. Ngọc mà công tử tặng năm xưa bị nàng đập nát rồi.
Chắc là đã rời khỏi nhà.”
Kỳ Thái Dạ xoa trán, nói:
“Đi tìm nàng đi, đưa nàng về trông giữ cẩn thận, đừng để nàng ra ngoài gây chuyện.”
Phùng Ngọc vừa định gật đầu, hắn lại lắc đầu thở dài:
“Thôi vậy, cứ để nàng đi. Tính khí ấy cũng nên mài giũa rồi… Là ta nuông chiều nàng quá mức.”
Ta bị hắn nuông chiều đến hư rồi ư?
Linh hồn ta áp sát vào cổ hắn, cắn một phát.
Ta trừng mắt nhìn hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Ta đã chết rồi, vậy mà hắn còn dám nói ra những lời ấy.