Chương 7
Không biết ai bắn ra mũi tên đầu tiên, cả hoàng thành rực sáng giữa khói lửa chiến chinh.
Công chúa trừng mắt nhìn hắn, môi run rẩy:
"Chàng làm gì thế! Muốn chết thật à?!"
Kỳ Thái Dạ lật người lên ngựa, mỉm cười nhàn nhạt:
"Đêm lạnh, tiễn công chúa về phủ."
Tiếng gào thét xé họng, tiếng kiếm xé thịt, tiếng chuông lớn trong cung vang lên thê lương...
Lão hoàng đế đứng trên cao nhìn hắn, giận dữ hét lớn: "Thằng ranh! Ngươi dám?!"
Hắn mắt đỏ ngầu, ánh nhìn như muốn một kiếm giết chết lão ngay tại chỗ.
"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Hôm nay ta đến lấy mạng chó của ngươi, tế vong linh nhà họ Kỳ!"
Tia nắng đầu tiên rọi xuống, nhuộm vàng bóng áo giáp của hắn.
Hắn lau vết máu trên mặt, bắt sống lão hoàng đế.
Nhưng hắn không xưng vương, không lập tướng.
Mà phi thân lên ngựa, phóng thẳng về Tiêu Tương viện.
Ta biết... hắn lại đến tìm ta rồi.
"Dao Dao, thành công rồi! Thành công rồi! Đừng dọa ta nữa… Ta cưới nàng làm hoàng hậu, nàng muốn gì... mau ra đây nói với ta một tiếng đi!"
Cưới ta làm hoàng hậu...
Ta cũng từng muốn làm hoàng hậu của hắn biết bao.
Trên áo hắn là máu, lưng còn một vết chém dài, máu vẫn nhỏ xuống từng giọt.
Nhưng hắn không khóc, cũng không kêu đau.
Chỉ thì thầm như mộng: "Dao Dao không về... ta đợi là được rồi... nàng sẽ về nhà..."
Từ sáng đến hoàng hôn, hắn cứ nằm phục trên bàn của ta như thế.
Ta lặng lẽ ngồi đối diện, lại nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy.
Không cần đợi nữa đâu...
Kỳ Thái Dạ, ta sẽ không quay về nữa rồi.
Khi bị phó tướng kéo về phủ, hắn như nhớ ra điều gì đó.
Phát điên lao vào phòng Tiêu Trường Ninh.
"Là ngươi chặt tay nàng phải không?! Tiêu Trường Ninh, ngươi giấu nàng ở đâu?! Ngươi giấu Tống Dao Dao ở đâu?!"
Tiêu Trường Ninh đã hóa đá.
Chỉ qua một đêm, nàng không còn là công chúa cao quý nhất chốn hoàng thành.
Nàng tựa vào thành giường, khẽ bật cười hai tiếng:
"Rõ ràng là ngươi đã đưa người đi, vậy mà còn đến hỏi ta ư?"
Chưa đợi nàng nói hết, kiếm của Kỳ Thái Dạ đã kề ngay cổ nàng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu ngươi không chịu nói ra tung tích của nàng ta, cái thứ công chúa chó má gì chứ, ta sẽ lấy mạng ngươi!"
Kỳ Thái Dạ à Kỳ Thái Dạ.
Hắn đã lầm rồi, ta không phải loại người dễ chết đến vậy.
Nhưng Kỳ Thái Dạ lúc này đã chẳng còn nghe lọt bất cứ lời nào.
Mặc cho công chúa khóc lóc gào thét. Hắn túm lấy tóc công chúa, lôi nàng vào thủy lao.
Tiêu Trường Ninh chật vật lắc đầu.
Kỳ Thái Dạ lại khóa chặt nàng.
"Công chúa tốt nhất nên nghĩ cho kỹ... Tống Dao Dao đi đâu rồi, nếu không nghĩ ra... Trong lao ngục này đâu chỉ có một loại cực hình... có thể khiến công chúa mở miệng."
Công chúa thà chết chứ không chịu cúi đầu, căm hờn nhìn hắn.
"Ta chưa từng gặp nàng ta! Có nói thêm vạn lần cũng vậy thôi!"
Nhưng công chúa tiền triều giờ chỉ như một con chó mất chủ, chẳng ai thèm bận tâm đến nàng.
Kỳ Thái Dạ khổ tâm mưu tính nhiều năm.
Mưu tính cưới công chúa, mưu tính đoạt binh quyền, mưu tính làm sao chặt đầu tên hoàng đế chó má kia...
Rồi hắn sẽ đạp lên máu mà lên ngôi.
Biến cố duy nhất trong kế hoạch này chính là ta.
Ta biến mất rồi, hắn không tìm thấy ta nữa.
Mặt hắn dính đầy máu, kéo lê thân xác tàn tạ của lão hoàng đế đến trước mặt Tiêu Trường Ninh.
"Nói hay không nói! Mạng của phụ vương ngươi nằm trong tay ngươi!"
Đã đến nước này, Tiêu Trường Ninh bật khóc nức nở.
"Đừng giết phụ vương! Ta thật sự không giết nàng! Thật sự không giết..."
Cổ lão hoàng đế đã rỉ máu.
"Là Tào Ngụy đã dâng Tống Dao Dao cho ta, nhưng ta cũng không giết nàng... Ta chỉ tìm vài nam nhân... Kỳ Thái Dạ, nàng ta bỏ trốn rồi, ta không biết nàng ta trốn đi đâu... Chính ngươi đã nói ngươi không bận tâm đến nàng ta, vì sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!"
Chính hắn đã nói không bận tâm đến ta.
Rốt cuộc là đang phát điên cái gì vậy?
Chỉ nghe một tiếng "phụt", đầu lão hoàng đế rơi xuống đất.
Vài giọt máu văng lên mặt hắn, Kỳ Thái Dạ nở một nụ cười quỷ mị.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên...
Tiêu Trường Ninh bị giẫm gãy xương sống...
Nàng nôn ra một búng máu.
Rồi đột nhiên bật cười, khiến đến cả ta, một hồn ma, cũng cảm thấy sợ hãi.
"Kỳ Thái Dạ, ngươi dám giết phụ vương ta! Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi hay, ngươi không phải đang tìm nàng ta sao? Đêm động phòng hoa chúc, trong căn phòng phía Tây đó, kẻ bị giết chính là người mà ngươi yêu nhất. Ngươi còn nhớ ngày đó ngươi đã nói gì không? Ngươi nói chẳng qua chỉ là một nô tỳ mà thôi!"
"Kỳ Thái Dạ à Kỳ Thái Dạ... Đây không phải là do ngươi tự chuốc lấy sao? Ngươi cũng sẽ không ngờ tới đâu, người phụ nữ ngươi yêu nhất lại chết dưới tay người của ngươi. Dù sao ta cũng chẳng sống được nữa... vậy cũng chẳng ngại nói cho ngươi hay. Kỳ Thái Dạ à, đêm đó nàng ta thật sự rất thảm, ha ha ha!"
Trong thủy lao lạnh lẽo, một cái đầu người lăn lông lốc.
"Những gì ngươi nói, trẫm tuyệt đối không tin!"
Ta nhón gấu váy, ngồi trên đài cao.
Tiêu Trường Ninh chết rồi, Kỳ Thái Dạ phát điên rồi.
Ta đã nói gì nhỉ.
Lòng báo thù của ta rất mạnh mẽ.
Ta đã không được chết yên ổn, vậy thì đừng ai mong sống tốt đẹp!