Chương 6
Ta đập vỡ hết thảy đồ đạc trong phòng.
Kỳ Thái Dạ lại cho người thay bằng đồ mới.
Cứ như chuyện đêm hôm ấy chưa từng xảy ra.
Hắn vẫn yêu ta...
Nhưng ta hiểu rõ, đó không phải là yêu, mà là vì hắn mang nợ ta.
Ta đưa tay chọc vào chỗ da thịt mới lành của hắn.
Hắn cau mày, ta liền biết điều rụt tay về.
Ta nằm gối đầu lên chân hắn, mở mắt nhìn hắn.
Ta và hắn... cớ gì lại đi đến bước đường này?
"Kỳ Thái Dạ, công chúa có đẹp không?"
Ta đút cho hắn một quả nho, hắn không đáp.
"Là công chúa đẹp hơn, hay là ta đẹp hơn?"
Hắn vẫn không trả lời.
Ta bỗng thấy người này thật vô vị, lại nhu nhược đến đáng chán.
Nếu có ai dám làm ta bị thương...
Ta tuyệt đối sẽ không để kẻ đó còn cơ hội sống sót.
Càng không để ả an nhiên mà ngồi ăn nho trước mặt ta.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta.
"Dao Dao, chúng ta đừng cãi nhau nữa... được không?"
Không được.
Hắn lại ôm lấy ta.
Nhưng lần này, hắn nắm chặt hai cổ tay ta.
Thấy chưa...
Người này... cuối cùng cũng biết sợ chết.
Hắn không đủ chân thành...
Ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Kỳ Thái Dạ, thả ta đi, ta cũng buông người... đôi ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, được không?"
Hắn đột ngột đè ta xuống, mạnh mẽ như dã thú nổi giận.
Hàm răng cắn sâu vào cổ ta, nghiến răng ken két:
"Chúng ta mười năm tình nghĩa... người chỉ dùng một câu ‘ân đoạn nghĩa tuyệt’ mà muốn xóa sạch tất cả sao?"
Kỳ thực, nói ‘ân đoạn nghĩa tuyệt’ vẫn còn nhẹ lắm.
Bởi vì ta sẽ hận hắn cả đời.
Nhưng sau bao lần thử thăm dò, ta có thể chắc chắn một điều — Kỳ Thái Dạ vẫn còn yêu ta.
Yêu đến độ muốn nuốt chửng ta, giày xéo ta dưới chân.
Ta đưa tay chọc nhẹ mũi hắn, rồi lướt ngón tay đến khóe môi, kéo ra một nụ cười mỉa mai:
"Kỳ Thái Dạ, vậy thì người nhớ giấu ta cho kỹ, đừng để công chúa phát hiện... ta sợ chết lắm đấy."
Cây cổ thụ trước sân đã đổ.
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, bầy quạ bay tán loạn giữa trời chiều.
Ta và người tình ôm nhau ngủ chung một giường, nhưng mộng mỗi kẻ mỗi nơi.
Ta lại ăn một quả nho.
Vẫn chẳng thấy ngon.
Rồi ta bị bắt đi.
Người đưa ta đi, ta nhận ra y — là quân sư Tào Ngụy của Kỳ Thái Dạ.
Lưỡi đao đặt lên cổ ta, máu theo đó nhỏ giọt xuống nền đất bùn.
Y nói:
"Giữa tướng quân và hoàng tộc có mối thâm thù khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không thể để một nữ nhân cản đường.
Trước khi đại nghiệp hoàn thành, cô nương cứ ngoan ngoãn ở yên một chỗ là tốt nhất."
Lúc ấy, ta chợt nhớ ra...
Khi thiên hạ đại loạn, họ Kỳ từng là một trong Ngũ đại hộ quốc trung thành theo tân đế.
Vậy mà việc đầu tiên sau khi tân hoàng đăng cơ, lại là diệt tộc họ Kỳ.
Kỳ Thái Dạ a Kỳ Thái Dạ, thì ra người ẩn nhẫn đến thế.
Máu ta tí tách rơi xuống, ngấm vào đất lạnh.
Ta trừng mắt nhìn Tào Ngụy, bật cười khinh bỉ:
"Ta cản đường hắn? Nực cười, thật sự quá nực cười!
Ngươi rõ ràng biết ta là thê tử chính thất của hắn, vậy mà hắn thay lòng, các ngươi lại chẳng nói lấy một lời!
Hắn giam ta ở Tiêu Tương viện, các ngươi cũng chỉ làm ngơ giả câm giả điếc!
Nghe cho kỹ... nếu ta còn một hơi thở, nhất định sẽ kéo hắn xuống địa ngục cùng ta!"
Tào Ngụy vung tay, tát mạnh một cái khiến ta bật máu miệng.
"Ghê tởm! Không đời nào!"
Ta gắng gượng hít sâu một hơi.
Đêm ấy yên ắng đến đáng sợ, ta nghe rõ cả tiếng gió lùa, cả tiếng bước chân canh ngục ngoài song sắt.
"Cái tên Tào Ngụy kia dám động đến Tống Dao Dao, chẳng phải đó là người tướng quân yêu thương nhất sao..."
"Thiên hạ này loạn thế, ai ai cũng muốn chiếm phần. Mai này tướng quân mà thành công, chính là cửu ngũ chí tôn. Nhưng Tào Ngụy còn có một muội muội nữa mà... Đều là con người cả, quyền thế, ai mà không muốn?"