Vi Phụ Chỉ Muốn Lẳng Lặng Nhìn Xem Ngươi Trường Sinh (Dịch)

Chương 45: Ổn trọng nhát gan, Địa ngục Ngưu Đầu (2)

Tư Mộ Bạch đặt chén trà xuống: "Ngươi cũng đừng có thành kiến với Linh Anh giáo như vậy, thứ từ trong miếu quỷ dị đi ra, cũng không phải cái nào cũng xấu, triều đình dùng võ để trấn áp miếu, Thần Tông phạt sơn phá miếu, chẳng phải đều là bởi vì trong miếu quỷ dị có thứ tốt sao?" "Thần tính, thần pháp, võ kỹ, võ học... các loại truyền thừa... đều là từ trong miếu quỷ dị mà ra, cớ gì phải bài xích?" Tư Mộ Bạch vừa uống trà vừa cười nói. "Triều đình để chúng ta chiêu mộ thần tính linh đồng, bồi dưỡng thành tài, chính là vì muốn chúng ta đi thăm dò những miếu quỷ dị mà bọn họ không rảnh tay đi, ta nghe bằng hữu ở kinh thành nói, những đại nhân vật trong triều đình kia, đều dồn hết tâm sức để thăm dò cái miếu quỷ dị 'Tam Thanh' mới xuất hiện ở ngoại ô kinh thành." "Triều đình cũng đang thăm dò, tiếp nhận và dung hợp, chúng ta dựa vào cái gì mà phải bài xích?" Tư Mộ Bạch lắc đầu. Từ Bắc Hổ nghiêm mặt nói: "Miếu quỷ dị là miếu quỷ dị, Linh Anh giáo là Linh Anh giáo, ngươi đừng có đánh đồng hai thứ đó." "Không nói những chuyện này nữa, ta tự có chừng mực, Phi Lôi thành do chúng ta, những thế gia hào tộc cùng nhau cai quản, ta sao có thể không để tâm chứ?" Tư Mộ Bạch phất tay, không để ý nói. "Nói đến Lý Triệt, hắn là người rất thức thời, rất ổn trọng, nghe nói Lôi Xuân Lan để ý đến nữ nhi của hắn, hắn vậy mà có thể nhịn được không ra tay... Gan thật sự là nhỏ." Tư Mộ Bạch nói. "Đó là ổn trọng, hắn tuy rằng dựa vào Từ gia ta, nhưng cũng không thể chắc chắn Từ gia sẽ chống lưng cho hắn, hắn chắc chắn là hận Lôi Xuân Lan, nhưng hắn rất lý trí, biết rõ ngươi che chở cho Lôi Xuân Lan, bản thân thực lực lại không đủ mạnh, một khi làm lớn chuyện, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, trên mặt hai nhà đều khó coi, bất đắc dĩ, chỉ có thể chọn nhẫn nhịn, cầu một cuộc sống yên ổn." Từ Bắc Hổ thản nhiên nói. "Tóm lại, người này... Ổn trọng, nhát gan, không đủ để lo lắng." ... ... Kim Hoàng Các. Lý Triệt hóa thành một bóng đen lặng lẽ tới gần, hiện tại hắn khai mở [Long Tượng Kim Cương], thực lực đại khái có thể phát huy tới trình độ Thối Cốt viên mãn, mở ra chín đại cân, lực lượng bộc phát ra đủ để đạt tới vạn cân. Mà trên thực tế, hắn chỉ là tu vi Khai Cân viên mãn mà thôi. Long Tượng Kim Cương có thể khiến cho hắn có được lực lượng bộc phát ngang một cảnh giới lớn. Cân lưng căng lên, lực đạo bắn ra trên mặt đất, tuyết đọng lặng lẽ bị hất tung lên, thân hình Lý Triệt nhẹ nhàng lướt đi. Hắn men theo vách tường lướt vào trong Kim Hoàng Các, bởi vì trước đó đã từng đi vào một lần, cho nên, hắn rất thông thuộc đường đi. Bên trong Kim Hoàng Các rất lớn, rộng rãi vô cùng, giống như đại viện của thế gia, ngõ ngách đan xen, đường đi ngang dọc. Hơn nữa còn có hộ vệ tuần tra, thực lực của những hộ vệ này đều không yếu, đều có tu vi Khai Cân. Lý Triệt ẩn mình trong bóng tối, lạnh nhạt quan sát. Phía sau Kim Hoàng Các là do mấy thế gia hào tộc cùng nhau hợp tác, là sản nghiệp chung, cho nên rất ít khi có người dám đến Kim Hoàng Các gây chuyện, bởi vậy lực lượng phòng thủ tuy có, nhưng lại có vẻ hơi lười biếng. Lý Triệt rất dễ dàng tránh được lực lượng phòng thủ, dựa theo ký ức nhớ lại phương hướng mà Lôi Xuân Lan đi xuống. Thân hình lúc lên lúc xuống, lực lượng bộc phát của Thối Cốt viên mãn khiến cho tốc độ của hắn nhanh đến mức cực hạn, người bình thường căn bản là không nhìn rõ bóng dáng của hắn. Lý Triệt không biết Tư Mộ Bạch và Lôi Xuân Lan có quan hệ gì, cũng không biết Tư gia và Linh Anh giáo có giao dịch gì... Hắn nào có quan tâm đến những chuyện này? Lôi Xuân Lan dám ra tay với nữ nhi Hi Hi của hắn, Lý Triệt chỉ có một mục đích duy nhất. Đánh chết ả! ... ... Trong một tiểu viện tao nhã. Núi giả san sát, bóng cây mờ ảo. Lôi Xuân Lan thay một bộ cẩm y sạch sẽ, dựa vào lan can, nhìn hộ vệ do Tư gia phái tới bảo vệ mình, lại nhìn cảnh sắc trong sân, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười. "Không hổ là Kim Hoàng Các xa hoa nhất nội thành, quả nhiên là nơi để hưởng thụ, lão thân ta khổ cả đời, rốt cuộc bây giờ cũng được hưởng phúc." "Đây mới là cuộc sống của con người." Lôi Xuân Lan cười rạng rỡ như hoa cúc nở rộ. Linh Anh giáo đã cho ả những thứ mà trước đây ả chưa từng được hưởng thụ qua. "Chỉ cần Tư gia đồng ý giao dịch với Pháp Chủ, lão thân ta sẽ trở thành thượng khách của Tư gia... vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết." Lôi Xuân Lan kích động đến mức thân thể run lên. Ả đưa những đứa trẻ sơ sinh kia đến thế giới này, để chúng đổi lấy vinh hoa phú quý cho ả... Rất xứng đáng, phải không? "Đáng tiếc, Lý Triệt kia quả thật rất ổn trọng, biết được ta có quan hệ với Linh Anh giáo, liền chuyển vào trong tiệm điêu khắc gỗ Từ Ký... Đúng là gặp may, chỉ là một tên thợ mộc, vậy mà lại có thể trở thành thợ điêu khắc gỗ của Từ Ký." "Đáng tiếc linh anh kia tràn đầy thần tính... Nếu như có thể dâng cho Pháp Chủ, nói không chừng ta còn có thể có được truyền thừa thần tính của Pháp Chủ! Từ nay về sau trở thành nhân thượng nhân!" Lôi Xuân Lan nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đục ngầu trừng lớn, có chút không cam lòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất