Chương 1: Bữa tiệc xem mắt
Đường phố lúc nửa đêm, thành phố ồn ào náo nhiệt cả một ngày cuối cùng đã trở về với sự yên lặng. Đèn của những chiếc xe thỉnh thoảng chạy ngang qua chiếu lên một bóng người dong dỏng cao đang thong thả dạo bước trên lề đường... Vừa lập thu mà đã có gió Tây Bắc tràn về khiến người này phải túm chặt cổ áo lại.
Đây không phải lần đầu tiên Viên Mục Dã đi đường một mình vào ban đêm. Đối với cậu mà nói, cho dù là đêm tối đến đâu cũng không thể khiến tim cậu đập nhanh, bởi vì từ lâu cậu đã quen với sự tối tăm của ban đêm.
Ai ngờ đúng lúc này, phía sau Viên Mục Dã đột ngột vang lên tiếng “Rầm” rất lớn làm cậu giật mình, vô thức quay đầu lại và nhìn thấy một chiếc Maserati màu xanh lam bị lật nghiêng xéo trên mặt đường, chỗ đầu xe đã bị đâm nát bét, trên kính chắn gió đằng trước có một mảng màu đỏ. Trên nền đất cách đó không xa có một người đàn ông cả người đầy máu nằm úp mặt xuống đất không động đậy, chẳng rõ sống hay chết...
Phản xạ đầu tiên của Viên Mục Dã khi thấy cảnh này là muốn chạy đến cứu người, nhưng khi vừa chạy tới gần, cậu đột nhiên dừng lại. Cậu nhìn thấy đầu của người nằm dưới đất đã bị xoắn 180 độ... Cổ bị vặn thành góc độ như thế này thì người không thể nào sống sót được.
Viên Mục Dã vừa định lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát thì chợt nghe thấy trong chiếc Maserati đã bị đâm biến dạng truyền ra tiếng “bụp bụp...”. Cậu quay đầu lại và thấy có một cô gái đang đập liên tục lên cửa sổ. Cậu lập tức muốn chạy tới cứu người, nhưng còn chưa kịp tới gần thì xe đã bốc cháy, độ nóng cao đến mức khiến người ta không thể nào tới gần được.
Trong nháy mắt, người trong xe phát ra tiếng hét thê thảm, Viên Mục Dã nghe mà da đầu tê dại. Cậu thật sự không đành lòng nhìn một người sống sờ sờ bị thiêu chết như vậy, vì thế cậu xoay người chạy tới một siêu thị 24 giờ ở cạnh đấy, bởi vì cậu biết siêu thị chắc chắn có bình chữa cháy.
Ai ngờ mới vừa chạy được hai bước, Viên Mục Dã lại cảm thấy ngọn lửa hừng hực phía sau bỗng biến mất một cách im hơi lặng tiếng, cảm giác nóng rực vừa rồi cũng biến thành gió thu lạnh lẽo âm u. Khi cậu quay đầu nhìn thì thấy cô gái đã bị đốt thành than kia đang chầm chậm bò từ trong xe ra… còn cái tên đầu bị vặn xoắn 180 độ vừa rồi cũng xoay cổ chuẩn bị bò dậy khỏi mặt đất.
Viên Mục Dã hơi sửng sốt, ngay sau đó cậu cau mày lại, trên mặt tỏ vẻ hơi phiền, cậu lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, lại tới nữa…”
Hôm nay là lần đầu tiên cậu đi con đường này, nếu biết trước đây chỗ này từng có vụ đâm xe chết người, chắc chắn cậu sẽ không đi con đường này vào đêm hôm khuya khoắt. Viên Mục Dã đứng tại chỗ thở dài, sau đó nhắm mắt lại đợi trong chốc lát. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, khung cảnh quái lạ trước đó đều đã biến mất tiêu, như thể cái cảnh thê thảm vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
Lúc này Viên Mục Dã liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai đi ngang qua, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. May mà giờ này đã khuya, nếu không để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi cậu là đứa tâm thần mất.
Đây không phải là lần đầu tiên Viên Mục Dã gặp phải cảnh quái lạ như thế này. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu đi đến chỗ từng có người chết là trăm phần trăm sẽ phải trải qua khung cảnh đó một lần nữa. Khi còn nhỏ, cậu không hiểu chuyện nên nhìn thấy cái gì là nói ngay ra, thế cho nên người thân trong nhà nhìn thấy cậu đều như nhìn thấy ma vậy.
Những chuyện không thoải mái hồi nhỏ tựa như cơn ác mộng luôn quấn lấy Viên Mục Dã, nó lớn lên cùng cậu, ảnh hưởng đến tính cách của cậu... Hiện giờ, cậu đã biết việc che giấu bản thân đúng lúc cũng là một kiểu bảo vệ. Ít nhất đồng nghiệp hiện giờ sẽ không coi cậu là quái vật như những người thân và bạn học trước kia.
Một cơn gió thu thổi qua, Viên Mục Dã rùng mình, cậu vội vàng lắc đầu để xua đi những cảnh tượng vừa nãy ra khỏi đầu, sau đó bước nhanh đến siêu thị mini 24 giờ kia.
“Leng keng… Chào mừng quý khách!”
Ngay khi cửa mở ra, con búp bê nhung phía trên cánh cửa phát ra âm thanh dễ nghe. Một thanh niên ngái ngủ nhỏm dậy sau quầy thu ngân, hỏi: “Anh cần mua gì?”
Về cơ bản, trong bữa tiệc tối nay Viên Mục Dã chẳng ăn được mấy miếng. Đi làm mấy năm nay, cậu đã từng ăn nhiều món ngon đặc sản, nhưng nếu bàn về việc có thể lấp đầy bụng, cậu vẫn thích mì gói nhất, vừa tiết kiệm vừa hợp túi tiền, còn không cần phải chú ý nhiều thứ đau đầu.
“Mì gói bày ở đâu?” Viên Mục Dã hỏi.
Cậu thanh niên kia chỉ ngón tay vào phía trong: “Ở trên kệ hàng cuối cùng, anh tự qua chọn đi!”
Con người Viên Mục Dã hơi gặp khó khăn trong việc lựa chọn, cho nên cậu chưa bao giờ để ý hương vị mì gói khi ăn. Cậu chỉ đi qua và lấy vài gói mì bò kho trong số rất nhiều loại mì ăn liền.
Lúc tính tiền, Viên Mục Dã sờ túi tiền mới phát hiện mình đã để quên nửa bao thuốc ở tiệm cơm, vì vậy bèn chỉ vào quầy thuốc lá phía sau và nói: “Lấy thêm cho tôi một gói Ngọc Khê!”
Cậu thanh niên kia ngáp dài đưa thuốc lá cho Viên Mục Dã: “Xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi không hay có khách vào tối muộn như thế này, cho nên tôi lén ngủ gật một lúc.”
Viên Mục Dã nhận bao thuốc lá rồi rút một điếu ra châm lửa: “Tại sao thế? Bây giờ người ta đều đi ngủ sớm vậy à?”
“Nào có! Tôi thấy anh lạ mặt, chắc chắn không ở gần đây nên không biết. Mấy ngày trước, con đường trước cửa hàng chúng tôi có người bị đâm xe chết! Thê thảm lắm! Người đàn ông lái xe bị vặn gãy cổ ngay tại chỗ, cô gái ngồi trong xe cũng bị thiêu sống! Chiếc Maserati hơn triệu tệ bị đốt chỉ còn mỗi cái khung!!” Cậu nhân viên trẻ của cửa hàng nói với vẻ mặt hoảng sợ.
“Lúc ấy cậu cũng ở đây à?” Viên Mục Dã hỏi.
Nhân viên cửa hàng lắc đầu đáp: “May mà hôm đó tôi làm ca sáng, nghe đồng nghiệp trực đêm cùng ngày kể thôi. Cô gái bị thiêu chết kia kêu la thảm thiết lắm! Người nào nghe thấy cũng khiếp vía, nếu tôi ở đây thì thể nào cũng mơ thấy ác mộng!”
Viên Mục Dã hơi tò mò hỏi: “Lúc ấy không có ai cứu ư?”
Nhân viên cửa hàng bĩu môi, nói: “Ai nói không có người cứu chứ! Nhưng chiếc xe kia bốc cháy nhanh quá, mấy anh em xách bình chữa cháy ra mà không đến gần nó được... Nghe nói là một cậu chủ nhà giàu lái xe khi say rượu, chẳng biết đã uống bao nhiêu mà lái xe như bay ấy!”
Sau khi ra khỏi siêu thị, Viên Mục Dã quay đầu liếc nhìn lại chỗ đã xảy ra tai nạn. Hai mạng sống trẻ tuổi cứ thế biến mất, chắc hẳn họ rất hối hận vào giây phút cuối cùng của cuộc đời!
Thật ra, hôm nay tâm trạng của Viên Mục Dã rất khó chịu. Phải nói rằng cậu cũng được xem như cảnh sát có thâm niên, chẳng còn là tay mơ vừa vào ngành nữa, nhưng có vài chuyện cậu vẫn không quen được. Theo lý mà nói, cậu được tạm thời điều từ Quảng Tây đến đây, cũng đã làm việc ở thủ đô hơn một năm rồi. Hồi ấy trên giấy tờ điều cậu đến đây có viết giấy trắng mực đen rằng, thời gian chuyển công tác tạm thời là một năm. Hiện giờ thời hạn điều chuyển tạm thời đã hết từ lâu, nhưng đơn vị cũ của cậu và đơn vị hiện giờ lại chẳng hề có động tĩnh gì. Một bên không chủ động đòi người về, một bên không chủ động trả người lại, cứ như là đã quên béng mất một người sống sờ sờ như cậu vậy.
Nhưng điều này vẫn chưa phải là thứ khiến Viên Mục Dã bực mình nhất. Lúc trước cậu làm việc ở Quảng Tây cũng chẳng có nhiều chuyện nhiễu sự gì cả, mỗi ngày chỉ cần làm việc với các vụ án là được. Nhưng từ khi tới thủ đô cậu mới biết, ở đây ngoài những vụ án ra còn có vài chuyện khiến cậu phiền lòng, do đó mới hiểu môi trường làm việc trước đây của mình hạnh phúc biết bao!
Từ nhỏ Viên Mục Dã đã có tính cách quái gở. Mặc dù hơn mười tuổi mới bị những kẻ gọi là “người thân” ném vào viện phúc lợi, nhưng đối với cậu mà nói, gia đình và tình thân đều quá đỗi xa xỉ. Bởi vì từ khi nhớ được, cậu đã biết mình sống như một đứa trẻ mồ côi, cho nên Viên Mục Dã không thích giao tiếp với người ta lắm. Đa số những người mà cậu quen biết đều liên quan đến công việc. Trong cuộc sống, hầu như cậu cũng không có bạn bè gì... Tính cách đó ở địa phương nhỏ như quê cậu dĩ nhiên là không sao cả, nhưng đi đến thủ đô phồn hoa như gấm này thì khác, quan hệ giữa người với người là điểm chết của Viên Mục Dã.
Giống như buổi tối hôm nay, hiếm khi cậu được tan làm sớm, kết quả lại bị Cục phó Dương kéo đi ăn cơm. Với tính cách nhạt nhẽo, lúc ban đầu cậu còn tưởng rằng chỉ là đồng nghiệp liên hoan với nhau, nhưng về sau mới biết hóa ra là Cục phó Dương cố tình sắp xếp tiệc xem mắt cho cậu.