Chương 104: Kín người hết chỗ
Không biết tại sao, càng tới gần đảo Kapok, trong lòng Viên Mục Dã càng hoảng hốt. Cậu biết đây không phải do tâm lý tạo ra mà là phản ứng thật sự của cơ thể… Viên Mục Dã không muốn để cho người khác phát hiện mình xảy ra vấn đề quá sớm, vì vậy cậu ngoảnh mặt sang một bên, sau đó nhắm mắt lại từ từ điều chỉnh hơi thở của mình.
Trước kia Viên Mục Dã chưa bao giờ xuất hiện cảm giác này, hơn nữa cậu có thể cảm nhận được rõ ràng nguyên do sợ hãi đến từ chính mục đích chuyến đi này của bọn họ: đảo Kapok.
Cũng chẳng có ai chú ý tới sự khác thường của Viên Mục Dã, chờ đến khi bọn họ ngồi tàu thuỷ chuẩn bị cập bờ, đáy mắt Viên Mục Dã đã bắt đầu ứ máu…
Dẫu sao cũng có người ngoài, cho nên một mặt Viên Mục Dã không muốn tỏ ra rụt rè. Mặt khác, trước khi làm rõ rốt cuộc mình bị làm sao, cậu cần phải che giấu nhược điểm của mình.
Trong thời gian cơn bão đi qua, vùng biển gần đảo Kapok rất quang đãng, nên Viên Mục Dã đeo cặp kính râm mà cậu mua ở sân bay lên mặt rất tự nhiên.
Đám Trương Khai thấy Viên Mục Dã đeo kính râm một cách cool ngầu cũng học đòi đeo lên. Nhưng bọn họ nào biết đâu rằng, Viên Mục Dã làm như vậy chỉ là để che đậy đáy mắt ứ máu khiến người ta sợ hãi của mình.
Khi phà từ từ tới gần đảo Kapok, thế giới trước mắt Viên Mục Dã đã toàn một màu đỏ thẫm, như thể hiện giờ không phải cậu đang đeo kính râm mà là kính màu đỏ sậm.
Nhưng cậu không ngờ rằng đây mới chỉ là bắt đầu, bởi vì trong thế giới màu đỏ trước mắt cậu, cậu nhìn thấy rất nhiều bóng người đang đi qua đi lại trên đảo...
Mặc dù Viên Mục Dã đang cố hết sức điều chỉnh hơi thở của mình, không muốn để cho người khác nhận ra sơ hở, nhưng cậu vẫn cảm thấy dưới chân mình hơi lảo đảo. Vì thế cậu vô thức giơ tay tóm chặt lấy Hoắc Nhiễm cách mình gần nhất, sau đó khẽ nói ở bên tai cậu ta: “Đừng lên tiếng, nghe tôi nói, có lẽ cơ thể của tôi có vấn đề… Cậu cố gắng tỏ ra tự nhiên một chút, đỡ tôi từ từ rời thuyền.”
Ban đầu Hoắc Nhiễm nghe Viên Mục Dã nói như vậy, vẻ mặt cậu ta hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bình thường. Đầu tiên cậu ta nhìn trái ngó phải, thấy phía lính đánh thuê bên kia không có ai nhìn về phía bọn họ. Thế là cậu ta vội vàng đỡ phía sau eo Viên Mục Dã bằng một tay, sau đó đưa tai lại hỏi: “Anh, anh cảm thấy khó chịu chỗ nào?”
Trong mắt người ngoài, hai người này như đang ghé lại gần thì thầm gì đó, nhưng chỉ có bản thân Viên Mục Dã biết, cậu đã đặt toàn bộ sức nặng của cơ thể lên người Hoắc Nhiễm.
“Tôi cũng không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy lòng hốt hoảng, nhìn cái gì cũng có màu đỏ.” Viên Mục Dã ăn ngay nói thật.
Đương nhiên Hoắc Nhiễm cũng không biết tình trạng của Viên Mục Dã là như thế nào, cậu ta rất muốn gọi Đoàn Phong lại để anh ta xem Viên Mục Dã rốt cuộc bị làm sao. Nhưng lúc này mấy người ngoài kia luôn đi bên cạnh bọn họ, cho nên cậu ta không thể biểu hiện quá rõ ràng được.
Có điều còn may đầu óc của thằng nhóc này phản xạ nhanh. Cậu ta gọi Đoàn Phong đi tuốt đằng trước và nói với vẻ dửng dưng: “Đội trưởng Đoàn, anh còn kem chống nắng không? Cho em bôi một ít nào…”
Những người ngoài nghe câu này của Hoắc Nhiễm không hề thấy khác lạ ở chỗ nào, trông cậu ta đẹp trai, tuổi lại nhỏ, thích làm đỏm cũng chẳng lạ, nhưng lọt vào tai mấy người của số 54 lại cực kỳ khác thường.
Bởi vì cho dù Hoắc Nhiễm có sợ bị cháy nắng và muốn bôi kem chống nắng như thế nào, cậu ta cũng không nên đột ngột đòi Đoàn Phong như vậy. Người của số 54 ai mà chẳng biết Đoàn Phong chưa bao giờ thích tô son điểm phấn. Bình thường Trương Khai lừa anh ta bôi kem dưỡng ẩm cũng sẽ bị anh ta trừng rách cả mắt.
Lúc này Đoàn Phong dừng chân, xoay người sờ soạng một chốc trong ba lô, sau đó đứng tại chỗ chờ Hoắc Nhiễm: “Không phải trước khi xuống máy bay đã bôi một lần rồi à?”
Hoắc Nhiễm nghe Đoàn Phong nói như vậy thì trong lòng hiểu đội trưởng Đoàn đã nhận được tín hiệu cầu cứu của mình. Cậu ta bèn cười ngượng ngùng: “Thứ này cứ hai tiếng phải bôi lại một lần…”
Những người khác nghe xong là biết ngay hai người Đoàn Phong và Hoắc Nhiễm có việc, cho nên đều ồn ào nói mình cũng muốn bôi, Trương Khai còn trêu chọc cậu em họ của mình: “Tôi cứ thắc mắc không hiểu sao ngày nào khuôn mặt của cậu cũng như búng ra sữa thế, hoá ra là biết tự dưỡng da!”
Đám người Kim Yong Ji quay đầu nhìn về phía số 54, thấy bọn họ đang xúm lại một chỗ bôi kem chống nắng, cả đám đều cười khinh thường, sau đó tự mình đi lên trước.
Đoàn Phong thấy mấy tên lính đánh thuê kia đã đi xa, bèn khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoắc Nhiễm hơi căng thẳng nói: “Anh Viên thấy khó chịu…”
Viên Mục Dã thấy lúc này mình đã được mọi người bao quanh nên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó từ từ tháo kính râm xuống… Mọi người nhìn thấy thì lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Hai mắt của Viên Mục Dã đã đỏ quạch, trông vô cùng đáng sợ.
Sau khi tháo mắt kính xuống, cảnh vật trước mắt Viên Mục Dã từ màu đỏ thẫm chuyển thành màu đỏ như máu, những bóng người đó trở nên càng rõ ràng hơn, mặc dù không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nhưng sự đánh sâu vào thị giác như thế này lại càng khiến người ta sốc hơn.
Viên Mục Dã cũng không biết đây là những ai, trông cũng không giống như cùng một thời đại, bóng dáng của bọn họ đan chéo trùng điệp vào nhau, làm Viên Mục Dã nhìn hoa cả mắt…
“Viên… Đôi mắt của anh bị làm sao vậy?” Vì không dám lộ ra, cho nên ngay cả Trương Khai ngày thường to mồm nhất cũng chỉ có thể hỏi khe khẽ.
Viên Mục Dã sợ bị những tên lính đánh thuê kia phát hiện vấn đề của mình, bèn nhanh chóng đeo kính râm lên, sau đó lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, trên hòn đảo này đã từng chết rất nhiều người… Hơn nữa còn là ở những thời đại khác nhau. Từ trường tư duy còn sót lại trên đảo quá nhiều và hỗn tạp, nhiều đến mức tôi cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung rồi!”
Viên Mục Dã thật sự không hề nói quá một chút nào, bởi vì hiện giờ ở trong mắt cậu, trên hòn đảo này quả thật là chật kín người. Đừng nói là một nghìn người, sợ là phải có đến mười nghìn người ấy.
Đoàn Phong thấy đôi mắt của Viên Mục Dã thật sự làm cho người ta sợ hãi, anh ta lập tức cầm lấy điện thoại vệ tinh liên hệ với tiến sĩ Lâm, hỏi xem loại tình huống này nên làm gì? May làm sao, phía tiến sĩ Lâm đã sớm có chuẩn bị. Anh ta bảo Đoàn Phong mở túi khẩn cấp mình đã chuẩn bị trước đó cho họ ra, bên trong có một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Chỉ cần đội chiếc mũ này lên cho Viên Mục Dã là cậu sẽ tạm thời không cảm nhận được bất cứ từ trường tư duy gì.
Nói ra cũng thần kỳ, khi Đoàn Phong đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu Viên Mục Dã, những bóng người lắc lư qua lại trước mắt cậu lập tức biến mất tăm, ngay cả đáy mắt ứ máu cũng tan sạch sẽ sau vài phút.
Viên Mục Dã lập tức có cảm giác như trở về trần gian, cậu sờ chiếc mũ trên đỉnh đầu rồi hỏi: “Đây là mũ gì vậy?”
Đoàn Phong nhún vai đáp: “Lão Lâm nói là chế tạo riêng cho cậu. Chỉ cần đội mũ lên là có thể tạm thời ngăn cách tất cả từ trường tư duy ở gần. Cậu đội luôn đi. Con bà nó chứ, vừa rồi trông cậu khiếp quá.”