Chương 11: Án chồng án
Mã Bách Xuyên chết trên một con đường cao tốc, tài xế lái xe tải lúc đó đi hoàn toàn bình thường, anh ta cũng không vi phạm tốc độ quy định, sự cố xảy ra do nạn nhân đột nhiên lao ra giữa đường, lái xe không thể tránh kịp.
Mà quan trọng nhất là bên cạnh lúc đó còn có một chiếc xe chở khách đang chở mười chín người, nếu như tài xế xe tải tránh Mã Bách Xuyên thì chỉ còn cách đâm vào chiếc xe khách đó. Với vận tốc của hai chiếc xe, hậu quả sẽ không thể nào chỉ chết một người đơn giản như vậy.
Viên Mục Dã nghe mà thầm phục người lái xe tải kia, anh ta có thể làm ra lựa chọn dưới tình huống khẩn cấp như vậy. Nếu như đổi lại là mình thì chưa chắc đã có thể làm ra phán đoán, chọn giữa đâm chết một người hay cả một xe đầy người…
Sau đó, khi cảnh sát thăm dò hiện trường, họ phát hiện nạn nhân chính là Mã Bách Xuyên, tổng giám đốc tập đoàn Bách Xuyên đã mất tích nhiều ngày qua, bọn họ lập tức báo về trong cục. Trước đó, vụ án này đang được đội 6 điều tra, nên cả đội 6 cùng tiến đến hiện trường.
Khi bọn họ đến hiện trường thì phát hiện nạn nhân có tổn thương do bị đánh và tổn thương do bị trói, hơn nữa quần áo của anh ta trước khi chết rất xộc xệch, còn không đi giày… Cho nên bọn họ nghi ngờ Mã Bạch Xuyên bị người khác bắt cóc rồi tự mình trốn thoát, kết quả là đi nhầm vào cao tốc rồi bị đâm chết.
Viên Mục Dã gật đầu: “Hóa ra là vậy, không ngờ vụ tai nạn này còn dính đến một vụ án bắt cóc… Nếu là tai nạn giao thông còn dễ nói, chuyện rành rành ra đó, nhưng vụ án bắt cóc phía sau lại hơi khó.”
“Đúng thế, cho nên mới phải lập tổ chuyên án ngay trong đêm…” Diệp Dĩ Nguy nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.
Viên Mục Dã thấy không biết pháp y Diệp phải bận đến lúc nào, nên cũng không muốn tiếp tục làm phiền anh ta nữa, cậu bèn chào Diệp Dĩ Nguy rồi đi ra khỏi phòng giải phẫu.
Sau khi trở lại văn phòng, mồ hôi lạnh trên người Viên Mục Dã đã khô, mà cậu cũng đã sớm vứt cơn ác mộng kia ra sau đầu. Viên Mục Dã biết hiện giờ mình không thể suy nghĩ lung tung mà phải tập trung toàn lực vào vụ án “Bộ xương nữ”. Mặc dù cậu là một người không có nhiều ham muốn, nhưng dù gì vẫn có một chút lòng hiếu thắng, Viên Mục Dã không muốn vụ án đầu tiên mình phụ trách lại không điều tra được gì…
Sáng hôm sau, kế hoạch “chia ra làm nhiều hướng” bị hủy bỏ, nó tạm thời được đổi thành Viên Mục Dã và Tiểu Tống ra ngoài thăm viếng gia đình những học sinh đã chết, còn mấy đồng nghiệp vẫn ở lại trong đơn vị để tra lại tài liệu của mấy trăm nữ sinh, xem bọn họ có bỏ sót chỗ nào không.
Mấy nhà đầu tiên rất thuận lợi tìm được người nhà của các đối tượng, sau khi xác minh tình huống cũng không phát hiện ra vấn đề gì, các đối tượng sau khi chết cũng đều được chôn cất bình thường, thi thể tuyệt đối không thể chôn trong rừng đào kia được!
Đến tận nữ sinh cuối cùng là Tôn Lôi Lôi mới thực sự làm cho bọn Viên Mục Dã mất quá nhiều công sức…
Trên hộ khẩu thì cô gái này đã chết do thiên tai. Nhưng khi mấy người Viên Mục Dã tới để xác minh, bọn họ lại phát hiện địa chỉ của gia đình Tôn Lôi Lôi năm đó đã không còn tồn tại nữa, những gian phòng kia đã bị phá dỡ toàn bộ vào mấy năm trước rồi.
Mặc dù bọn họ đã vất vả tìm được hàng xóm cũ năm đó của nhà họ Tôn nhưng lại được thông báo rằng vào thời điểm đó cả nhà họ đi thăm người thân gặp phải đất đá trôi, cả nhà đều gặp nạn… Viên Mục Dã nghe xong mà choáng váng, xem ra hôm nay lại ra về mà chẳng được gì.
Buổi tối khi trở lại đơn vị, Viên Mục Dã và Tiểu Tống đều mệt như chó, đã mất công chạy cả một ngày mà chẳng tìm được manh mối gì có giá trị.
“Anh Viên, em cảm thấy dù có tìm được người nhà của Tôn Lôi Lôi thì cũng chẳng để làm gì, trên hộ khẩu đã ghi là chết bởi thiên tai, vậy thì thi thể của cô ta sao có thể bị chôn trong rừng đào của trường trung học số 25 chứ?” Tiểu Tống thều thào nói.
Sao Viên Mục Dã không biết điều này chứ? Nhưng cậu không cam tâm khi từ bỏ như vậy, Viên Mục Dã cảm thấy mình nhất định phải xác minh rõ ràng tất cả điểm đáng ngờ mới được.
Một cô gái trẻ bị chôn xác trong rừng đào? Cô ấy là ai? Vì sao mà chết? Bị ai làm hại? Người nhà cô ấy có còn tìm kiếm không? Những vấn đề này vẫn quanh quẩn trong đầu Viên Mục Dã rất lâu không thể tan đi… Nhưng vụ án bây giờ đã đi vào ngõ cụt, không thể xác định được nguyên nhân cái chết, lại không biết thân phận nạn nhân. Chẳng lẽ, cuối cùng chỉ có thể gác xó vụ án này sao?
Cho tới bây giờ mấy người Viên Mục Dã đã tra xét toàn bộ các manh mối, mặc dù vụ án không có gì tiến triển, nhưng cậu cũng không thể để đồng nghiệp phải làm thêm giờ cùng mình, nên buổi tối Viên Mục Dã cho toàn bộ tan làm đúng giờ.
Tiểu Tống nghe thấy có thể tan làm đúng giờ thì vô cùng vui sướng, cậu ta lập tức gọi điện cho bạn gái đã vài ngày không gặp để hẹn buổi tối ra ngoài ăn thịt xiên nướng. Viên Mục Dã nghe vậy mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, giới trẻ bây giờ yêu đương chẳng lẽ đều chuộng đi ăn thịt xiên nướng à?
Sau khi tan việc, cả đội ai về nhà thì về nhà, đi ăn thịt xiên nướng thì đi ăn thịt xiên nướng, tóm lại là đều lấy tốc độ nhanh nhất để biến mất khỏi cửa chính đơn vị… Chỉ có mình Viên Mục Dã là không đi, cậu vẫn ngồi trước máy tính nhìn những hồ sơ học sinh kia để suy nghĩ xem vụ án này có chỗ đột phá nào khác không.
Đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn bỗng vang lên, Viên Mục Dã cầm lên xem thì hóa ra là thủ trưởng cũ lúc cậu vừa tới thủ đô, cậu vội vàng nghe điện thoại: “Anh Kiện?”
“Có rảnh không?” Đối phương vừa nghe đã hỏi.
Viên Mục Dã do dự một chút rồi đáp: “Cũng được ạ, mấy hôm nay đang có vụ án, nhưng buổi tối nay thì không có việc gì!”
“Được, vậy đi ra gặp nhau đi, vẫn là quán ăn lần trước chúng ta gặp nhau nhé…”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “À, được… Vậy lát nữa gặp!”
Viên Mục Dã và Bạch Kiện đã lâu không gặp nhau, lần gần đây nhất họ ăn cơm với nhau là mấy tháng trước. Viên Mục Dã nhớ lần đó ngồi ở quán vỉa hè trên đường Trường Xuân, mặc dù cậu không nhớ tên quán ăn nhưng lại nhớ kĩ vị trí của nó.
Khi Viên Mục Dã đến quán nướng “Ráng Đỏ”, Bạch Kiện đã ngồi đợi ở bên trong…
Sau khi ngồi xuống, Viên Mục Dã chủ động rót đầy cốc trà đưa cho Bạch Kiện rồi hỏi: “Gần đây anh có bận không?”
Bạch Kiện cười đáp: “Cũng vậy thôi, còn cậu? Anh nghe nói lão Lưu đi công tác, hiện giờ cậu đang dẫn đội?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vâng, đội trưởng Lưu đi Hải Nam, chắc phải vài ngày nữa mới về.”
Lúc này ông chủ quán thịt nướng bê vài xiên thịt vừa nướng xong lên rồi hỏi: “Thời gian vừa rồi hai người đi đâu thế? Hôm nay sao chỉ có hai người thôi? Tiểu Trương đâu?”
Trong nhất thời bầu không khí trở nên yên lặng, cuối cùng vẫn là Bạch Kiện cười trả lời: “Cậu ta… Gần đây hơi bận, chắc trong thời gian ngắn sẽ không đi cùng chúng tôi.”