Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 113: Hỏa công

Chương 113: Hỏa công

Trong hầm rượu có mấy cái giá đỡ cao tầm một người, nó được dùng để trưng bày Vodka loại nặng, nếu bây giờ Viên Mục Dã mở cánh cửa hầm đang bịt kín ra, những con quái vật kia chắc chắn sẽ “Soạt” một cái cùng nhau chui vào, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm đổ những giá đỡ rượu này…
Những chai Vodka này đều được đựng trong chai thủy tinh, nếu rơi xuống đất sẽ vỡ tan ngay, đến lúc đó hầm rượu chưa đến ba mươi mét vuông sẽ ngập đầy loại rượu 60 độ này.
Khi đó chỉ cần một mồi lửa, vậy thì toàn bộ hầm rượu sẽ bị bùng cháy trong nháy mắt, mà đám quái vật đuổi theo Viên Mục Dã đến đây vì số lượng quá nhiều nên không thể mau chóng thoát ra từ cửa sổ… Biện pháp này mặc dù hơi tàn nhẫn, nhưng lại có sức sát thương kinh người, nó chưa chắc có thể giết toàn bộ quái vật, nhưng ít nhất sẽ làm số lượng của bọn chúng giảm mạnh.
Nói là làm, trước tiên Viên Mục Dã và Đoàn Phong kiểm tra một lần số rượu mạnh trong hầm, sau đó mở cửa sổ để chuyển mười mấy chai ra ngoài, tiếp đó đặt toàn bộ số rượu ra rìa giá gỗ, chỉ cần hơi chạm vào là rượu sẽ rơi ngay xuống đất.
Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã chui ra ngoài cái cửa sổ nửa kia trước, cậu sẽ cầm mấy chai rượu ra cửa chính chặn đường, một khi phát hiện có quái vật chạy ra thì sẽ châm lửa trên đám bông ở đầu chai rượu rồi ném vào trong biệt thự để chặn đường lui của bọn chúng.
Viên Mục Dã lắc đầu nói: “Không được, người ở lại phải mở cánh cửa hầm đang bịt kín, dẫn bọn quái vật đó tới, ngay sau đó còn phải chui ra ngoài từ nửa cửa sổ thật nhanh… Cuối cùng phải hoàn thành châm lửa, anh không nhìn thấy những thứ kia, chỉ cần một bước sai lầm là kế hoạch này sẽ hỏng!”
Đoàn Phong cũng biết Viên Mục Dã nói đúng, nhưng trong cái không gian bịt kín này, Viên Mục Dã mà tháo chiếc mũ xuống thì thân thể cậu sẽ xuất hiện tình trạng không đủ sức khỏe để hoàn thành các bước tiếp theo, nếu mạo hiểm như vậy còn chẳng bằng để anh ta làm?
Nghĩ đến đây Đoàn Phong không thương lượng với Viên Mục Dã nữa mà dùng tay nâng cậu lên cửa sổ… Viên Mục Dã tự nhận mình không hề yếu, thế mà so sánh với Đoàn Phong cũng phải lực bất tòng tâm, thoáng cái cậu đã bị Đoàn Phong đẩy ra cửa sổ.
“Mau đi ra cửa biệt thự chặn đường…” Đoàn Phong nói xong thì che miếng vải đen lên mắt, sau đó anh ta không quay đầu mà đi về hướng cửa hầm rượu.
Viên Mục Dã biết lúc này có nói gì cũng vô ích, cậu lập tức bỏ chiếc mũ xuống, sau đó dùng tay cầm ba chai rượu rồi lặng yên đi tới cửa chính biệt thự.
Giống như bọn họ đã đoán trước đó, cửa biệt thự đã bị bọn quái vật phá tan, Viên Mục Dã cẩn thận trốn sau hồ nước ở cổng và tập trung quan sát tình huống bên trong.
Mặc dù thỉnh thoảng có vài con quái vật đi qua cửa, nhưng bọn chúng lại nhanh chóng bò về hướng hầm rượu, Viên Mục Dã biết bọn quái vật này đã tập trung chú ý vào hầm rượu, xem ra Đoàn Phong đã mở cánh cửa đang đóng kín của hầm rượu.
Thật ra trong lòng Viên Mục Dã đang thầm đổ mồ hôi thay cho Đoàn Phong, kể cả thính lực của anh ta mạnh hơn người khác, nhưng nếu muốn trong tình huống che kín mắt mà phải ra mở cửa, tiếp đó vừa đi vừa về giữa các giá gỗ, cuối cùng còn leo ra cửa sổ rồi hoàn thành việc châm lửa… Đừng nói là bịt mắt, mà kể cả mở to mắt, Viên Mục Dã cũng thấy chưa chắc mình đã có thể hoàn thành nó thuận lợi.
Ngay lúc Viên Mục Dã còn đang suy nghĩ lung tung, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám quái vật truyền tới từ phía hầm rượu, cậu nghe được mà thấy rùng mình, Viên Mục Dã biết ngay là Đoàn Phong đã châm lửa, thế là cậu cũng vội vàng đốt mấy chai rượu trong tay mình rồi chăm chú nhìn lối ra của biệt thự.
Quả nhiên, cậu thấy mấy con quái vật toàn thân đều là lửa đang chạy từ bên trong ra. Viên Mục Dã đương nhiên không thể cho bọn chúng có cơ hội này, cậu giơ hai chai rượu đã châm lửa lên rồi ném về phía cửa, hai tiếng choang choang vang lên, cửa biệt thự lập tức bị phủ bởi một ngọn lửa màu xanh lam.
Mấy con quái vật nhìn thấy không thể ra được cửa, thế là tất cả đều chạy ngược trở về để tìm chỗ không có lửa mà trốn. Không ngờ một số đồ vật trong biệt thự rất nhanh đã bắt lửa từ bọn quái vật, ngọn lửa lớn trong nháy mắt bao trùm toàn bộ biệt thự…
Viên Mục Dã không ngờ rằng mình lại đi đốt nhà người khác, mặc dù phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong lòng cậu vẫn không nỡ. Không ngờ đúng lúc này có một giọng nói vang lên sau lưng cậu: “Căn nhà cổ hơn trăm năm mà lại bị hủy như vậy, đúng là đáng tiếc thật!”
Viên Mục Dã giật mình vội quay đầu lại nhìn và cậu thấy Đoàn Phong đã tháo miếng vải đen trước mắt xuống, đang đứng sau lưng cậu với vẻ mặt tiếc nuối…
“Đội trưởng Đoàn… Anh đến lúc nào thế?” Viên Mục Dã hơi giật mình.
Đoàn Phong cười: “Ngay lúc cậu đốt nhà người ta!”
Viên Mục Dã nghe vậy thì vội vàng giải thích: “Vừa rồi tôi chỉ ném bình rượu vào cửa, là do đám quái vật đó…”
Đoàn Phong cắt ngang lời của Viên Mục Dã: “Được rồi, nói vui vậy thôi, chỉ cần có thể diệt đám quái vật đó… Đừng nói là một căn nhà cổ, kể cả có đốt toàn bộ hòn đảo thì quân đội nước J cũng chẳng ý kiến gì đâu.”
Ngọn lửa lớn cháy đến tận khi trời sáng, cũng may đó là một tòa nhà gạch đơn độc, cho nên dù có đốt thành tro thì cũng không bị lan sang những căn khác. Trong quá trình này Viên Mục Dã và Đoàn Phong luôn canh chừng ở bên ngoài, ngẫu nhiên cũng sẽ có vài con quái vật cả người đầy lửa chạy ra, cuối cùng đều bị Viên Mục Dã bắn chết.
Vào lúc rạng sáng, mấy người Trương Khai dùng điện thoại vệ tinh gọi cho Đoàn Phong, sau khi xác nhận hai bên đều không gặp nguy hiểm, mọi người mới tụ tập ở cửa biệt thự nhà họ Hoàng. Mặc dù đám quái vật trên đảo đã chết gần hết, nhưng rốt cuộc chúng có lai lịch gì? Ở trên đảo liệu có còn cá lọt lưới hay không? Hiện giờ không ai trả lời được câu hỏi đó, cho nên bọn họ nhất định phải tiến vào biệt thự nhà họ Hoàng để điều tra một lần nữa.
Khi mấy người bọn họ tụ tập ở cửa biệt thự, tất cả đều có cảm giác sống sót sau tai nạn. Mà trông dáng vẻ Viên Mục Dã và Đoàn Phong lúc này hơi thảm, chưa nói đến trên người họ đầy máu xanh, mà toàn thân họ còn tỏa ra một mùi hôi thối cực khó ngửi, giống như một con cá muối đã mục nát vậy.
Những người khác còn đỡ, Hoắc Nhiễm chỉ ngửi một cái là chạy sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo. Đoàn Phong thấy vậy thì khó chịu hỏi: “Khó ngửi thế cơ à?”
Trương Khai nói rất chân thành: “Đúng… Quá khó ngửi, không hề dễ ngửi hơn mấy đống phân dưới đất kia.”
Viên Mục Dã cười khổ: “Đây đều là máu của loại quái vật đó, trên đường đi mọi người đều nhìn thấy mà, đúng là không có nước sạch để tắm một cái.”
Đoàn Phong tức giận bảo: “Tắm cái rắm ý! Mấy người thành thật đợi dưới ánh nắng đi, tôi và Tiểu Viên đi vào trong xem thế nào, nếu như trước khi trời tối chúng tôi còn chưa đi ra, vậy thì các cô các cậu lập tức trốn về phòng chứa đồ mà đêm qua đã trốn đó đi. Nếu sáng mai cũng chưa thấy chúng tôi đi ra, hãy lập tức gọi cho tổng giám đốc Lâm và bảo bọn họ lên đảo đón mấy người về!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất