Chương 126: Cầu người được người
“Đừng nói nữa… Tôi cầu xin cậu đừng nói nữa được không?” Cảm xúc của Thẩm Thừa đột nhiên trở nên kích động.
Nhưng người mặc áo khoác gió màu xám lại không định buông tha cho gã: “Tại sao lại đừng nói nữa?! Anh biết bây giờ cô bé ấy trở thành như thế nào không? Cô bé bị người nhà đưa vào bệnh viện tâm thần! Đúng rồi, tôi còn có địa chỉ nữa. Anh có muốn hôm nào đó đến thăm cô bé ấy không?!”
Lúc này Thẩm Thừa đứng bật dậy, nói với vẻ mặt hoảng sợ: “Rốt cuộc cậu là ai?! Tại sao lại biết những việc này! Cậu là người thân của họ ư? Cậu muốn điều gì? Chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ nghĩ cách! Chuyện năm đó… tôi cũng không còn cách nào! Đó… đó đều là do Điền Vạn Dân, là do lũ súc sinh Điền Vạn Dân làm. Tôi… tôi chỉ là chân chạy vặt! Cậu xem, bây giờ bọn họ đều đã chết, cũng coi như đã báo thù! Cậu nói ra một con số đi. Nhất định tôi sẽ nghĩ cách kiếm được cho cậu, coi như là bồi thường cho người thân của cậu được không?”
Người mặc áo gió màu xám nghe xong, khẽ thở dài rồi nói với vẻ mặt đáng tiếc: “Mẹ anh tên Tôn Hỉ Muội nhỉ! Anh nói xem nếu bà ta biết hiện giờ mỗi một đồng mình đang tiêu đều là tiền bẩn, anh sinh viên học giỏi gương mẫu mà mình cực khổ nuôi nấng nên lại làm hết mọi chuyện xấu xa khiến bà ta hổ thẹn… Anh cảm thấy bà ta sẽ nghĩ như thế nào? Có lẽ nếu người trong thôn các người biết những việc này, chắc sẽ hận không thể cào hết tiền sửa đường mà anh đã bỏ ra đấy!”
Dường như Thẩm Thừa bị người ta nắm đúng thóp, mắt gã trợn trừng, gằn từng chữ: “Bà ấy chẳng biết gì hết…”
Người mặc áo gió màu xám hừ lạnh, sau đó đột nhiên hét lên: “Không biết thì là vô tội à!? Bà ta sinh anh ra không chỉ để anh trở nên nổi bật! Quan trọng hơn phải là dạy anh cách làm người như thế nào! Bà ta không làm tốt việc này, dĩ nhiên là phải gánh vác hậu quả.”
Nghe vậy, Thẩm Thừa quỳ phịch đầu gối xuống đất, hai mắt đỏ bừng: “Mọi chuyện đều do tôi đáng chết, nhưng mẹ tôi thật sự không biết gì cả về những việc này. Tôi cầu xin cậu, cậu muốn tôi làm thế nào cũng được, chỉ cần cậu không cho bà ấy biết những việc này!”
Lúc này người mặc áo khoác màu xám nhướn mày, hỏi: “Ồ… Tôi muốn anh làm như thế nào cũng được?”
Thẩm Thừa gật đầu thật mạnh, đáp: “Chỉ cần tôi có… tất cả đều có thể cho cậu!”
Nghe xong, người mặc áo khoác màu xám vỗ bàn cười: “Được! Thỏa thuận thế đi. Chắc chắn là anh có thứ tôi muốn, anh cũng có thể đưa ra được… chỉ e anh tiếc thôi.”
Hình như Thẩm Thừa sợ người mặc áo khoác gió màu xám đổi ý nên vội vàng lắc đầu: “Không đâu, mấy năm nay tôi cũng kiếm được một ít tiền. Nếu không đủ, tôi vẫn có thể bán hết hai căn hộ đứng tên mình! Thế nào?”
Nghe gã nói xong, người mặc áo khoác gió màu xám lại không nói gì, như thể mấy thứ này còn lâu mới đủ… Thẩm Thừa lập tức hơi luống cuống, gã sốt ruột túm lấy tóc mình, đột nhiên gã ngẩng đầu lên và nói: “Chỗ tôi còn một khoản tiền bẩn của Điền Vạn Dân. Ông ta vốn định đầu tư vào một dự án tốt trước để rửa tiền, bây giờ cũng đưa cả cho cậu!”
Viên Mục Dã thầm tính thử, cái khoản tiền cộng thêm mà Thẩm Thừa nói có thể đến mấy chục triệu, nhưng tên Sứ giả nhà trời kia vẫn không hề bị dao động, hắn luôn nhìn từ trên cao xuống…
Một lúc sau, người Thẩm Thừa cứng đờ, không thể tin được nhìn tên mặc áo gió màu xám, hình như cuối cùng gã đã biết đối phương muốn cái gì… Mà đúng là gã có thứ này, cũng cho được.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Thừa mới thều thào nói: “Cậu muốn mạng của tôi… đúng không?”
Tên mặc áo gió màu xám nhìn gã mà không tỏ ý kiến gì, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Bọn họ đều đã chết cả rồi, dựa vào cái gì mà anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho anh chứ?”
Nháy mắt Thẩm Thừa xụi lơ ngồi bệt xuống đất…
Tên mặc áo khoác gió màu xám nhẹ nhàng ném con dao phẫu thuật Thẩm Thừa vừa đặt trên bàn, con dao rơi xuống ngay trước mặt gã. Thật ra lúc này Viên Mục Dã cũng thấy đổ mồ hôi lạnh thay cho gã Sứ giả nhà trời. Lỡ đâu Thẩm Thừa liều chết chống đối thì sao? Trông sức mạnh khi gã giết mấy người khác, dưới tình huống một chọi một thì khó nói thắng bại lắm.
Khoảnh khắc con dao phẫu thuật rơi ở trước mặt Thẩm Thừa, cơ thể gã hơi giần giật nhưng không lập tức cầm lấy dao. Lúc trước, khi kết thúc tính mạng của người khác, gã rất dứt khoát, nhưng khi đến phiên mình thì lại sợ hãi.
Sự thật chứng minh, Thẩm Thừa là một đứa con có hiếu, hoặc có thể nói gã coi thể diện to hơn cả trời. Cho nên gã thà chết cũng không muốn để mẹ và người trong thôn biết mấy chuyện xấu của mình.
Do dự trong chốc lát, dường như Thẩm Thừa đã hạ quyết tâm rất lớn. Gã giơ tay cầm lấy con dao phẫu thuật, sau đó nói với vẻ cam chịu: “Làm sao cậu có thể chứng minh sau khi tôi chết, cậu sẽ không nói chuyện của tôi ra ngoài?”
Tên mặc áo gió màu xám cười khẩy: “Tôi không thể chứng minh điều gì, cũng không cần chứng minh cái gì với anh… Có điều, bây giờ tôi có thể xóa bỏ video trong điện thoại di động của những người này trước mặt anh. Về phần những video trong tay tôi, sau khi anh chết, nó cũng không còn giá trị gì nữa. Tôi giữ lại cũng vô ích, tất nhiên là phải xóa hết.”
Thẩm Thừa cảm thấy hơi khó hiểu: “Vậy tại sao cậu làm như vậy? Rốt cuộc cậu báo thù cho ai?”
Lúc này tên áo gió màu xám để tay đẩy nhẹ trước mắt gã, sau đó nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Anh không cần phải biết điều này. Anh chỉ cần rõ sau khi anh chết, mẹ anh sẽ nhận được tất cả khoản tiết kiệm của anh… Mặc dù anh đã chết, nhưng vẫn cho bà ta cuộc sống vượt trội nhất. Tuy bà ta sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng cũng coi như là cầu người được người.”
Không biết tại sao lúc này Thẩm Thừa lại không hề nghi ngờ lời nói của Sứ giả nhà trời. Gã thấy đối phương xóa video trong điện thoại di động của mấy người kia xong, bèn cười khổ gật đầu, sau đó lại nhìn mấy cái xác trong phòng, cuối cùng tự rạch thật mạnh vào cổ họng mình…
Khi Thẩm Thừa giơ tay rạch xuống, ảo ảnh trước mắt Viên Mục Dã biến mất trong nháy mắt rồi quay về khung cảnh như lúc ban đầu cậu mới bước vào. Lần này phải đọc lượng từ trường tư duy khá nhiều, bởi vậy trên người Viên Mục Dã đã hơi đổ mồ hôi.
Khi đi xuống lầu hai, cậu thấy Từ Lệ vẫn còn đứng ở chỗ lầu một, không dám tự tiện bước vào. Vì thế cậu bèn vẫy tay với Từ Lệ, đối phương thấy vậy mới bước nhanh đến.
“Thế nào? Đã phát hiện gì rồi?” Từ Lệ quan tâm hỏi.
Viên Mục Dã đọc từ trường tư duy của vài người chỉ trong một lần nên khó tránh khỏi hơi quá sức, vì thế cậu ngồi xuống ghế sofa ở lầu một rồi nói: “Các anh đã kiểm tra điện thoại di động của mấy người chết kia chưa?”
Từ Lệ nghĩ rồi nói: “Kiểm tra rồi, không có manh mối nào có ích cả…”
“Khi về anh giao điện thoại di động cho đồng nghiệp bên tổ kỹ thuật, bảo bọn họ kiểm tra cẩn thận lại một lần, trong đó ắt hẳn là có một video đã bị xóa.” Viên Mục Dã nói.
Từ Lệ vừa nghe vậy bèn vội truy hỏi: “Bị ai xóa? Sứ giả nhà trời à?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chắc là hắn xóa, có điều hắn cũng không phải là hung thủ…”
“Có nghĩa là sao?” Vẻ mặt Từ Lệ thể hiện sự nghi ngờ.
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói: “Không khác gì hai vụ án trước, Sứ giả nhà trời cũng không tự mình ra tay, là những người này tự giết hại lẫn nhau.”