Chương 138: Tù nhân
Phòng bếp trong nhà Kỷ Tinh Vũ vô cùng chật hẹp, chỉ cần đứng ở cửa liếc mắt vào là có thể thấy toàn bộ những thứ bên trong. Vừa rồi rõ ràng Kỷ Tinh Vũ nhìn thấy một người đàn ông đi vào phòng bếp, nhưng khi cậu ta đứng ở cửa bếp thì bên trong lại chẳng có ai…
Kỷ Tinh Vũ ngạc nhiên lắm, cậu ta kiểm tra lại một lần nữa để xác định phòng bếp không có ai, sau đó cậu ta về ngồi trên ghế sofa ở phòng khách rồi cẩn thận nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy lúc đi từ trong phòng ra, chẳng lẽ lúc nãy cậu ta chưa tỉnh ngủ nên nhìn nhầm?
Không ngờ đúng lúc này, trong phòng ngủ của cha mẹ lại truyền đến tiếng cãi cọ, Kỷ Tinh Vũ cẩn thận lắng nghe, cậu ta phát hiện lần này có thể nghe được đôi nam nữ đó cãi nhau vì chuyện gì…
Nhưng sau khi nghe rõ, trong lòng Kỷ Tinh Vũ lại sinh ra một cảm giác phiền chán, hóa ra đôi nam nữ này cãi nhau cũng giống như cha mẹ của cậu ta, đơn giản là vì con cái, vì tiền bạc.
Người phụ nữ khàn cả giọng trách người đàn ông không suy nghĩ cho hai mẹ con, người đàn ông giải thích vì mình muốn để bọn họ có một cuộc sống thoải mái nên mới bị lừa! Người phụ nữ mắng người đàn ông không có đầu óc, chẳng làm được trò trống gì, người đàn ông nói mình đã cố hết sức vì cái gia đình này.
Kỷ Tinh Vũ càng nghe càng phiền, thật sự không thể nghe tiếp được nữa, thế là cậu ta đóng sập cửa tiếp tục về ôn bài. Buổi tối lúc ăn cơm, cha mẹ vẫn hỏi cậu ta tình hình ôn bài hôm nay như thế nào?
Kỷ Tinh Vũ nghe mà trong lòng cảm thấy cực kỳ bực bội, cậu ta thật sự rất muốn nói: “Con có nói thì hai người cũng không hiểu, hỏi cũng chẳng để làm gì!” Nhưng trên miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Cũng được ạ…”
Không ngờ câu trả lời này lại làm mẹ cậu ta không hài lòng, mẹ cậu ta đập đũa bộp một cái lên bàn rồi quát: “Cái gì mà cũng được? Con có thể cố gắng hơn được không? Sau này phải học 24/24 giờ! Người khác tuổi này đã có sự nghiệp, nhưng còn con thì đến cả cao học cũng không thi đỗ!”
Kỷ Tinh Vũ bị mắng mà đờ ra như khúc gỗ, cậu ta yên lặng một lúc lâu mới sợ hãi nói: “Con cũng biết cha mẹ nuôi con rất vất vả, hay là con không thi nữa, với trình độ bây giờ cũng có thể tìm được một công việc tốt rồi… Con...”
Kỷ Tinh Vũ còn chưa nói hết câu đã bị mẹ cậu ta cắt ngang: “Con nằm mơ hả? Hiện giờ khắp nơi đều có sinh viên chưa tốt nghiệp, chen nhau đứng đầy đường rồi kia kìa! Con xem bây giờ có bao nhiêu người tốt nghiệp? Sắp nhiều bằng người vào thành phố làm công nhân rồi! Con dựa vào đâu mà vượt qua được bọn họ? Bằng đại học và bằng cao học hơn kém nhau bao nhiêu chẳng lẽ con không biết sao? Con bây giờ đến cả cao học đều không đỗ được, tiến sĩ thì càng không trông cậy! Con có biết phụ nữ bây giờ thực tế đến mức nào không? Hôm nay con gái chủ quán cơm của mẹ đi xem mắt, người ta đến cả tiến sĩ đi du học về cũng thấy không vừa mắt! Với dáng vẻ này của con thì chỉ tìm được một công việc miễn cưỡng sống tạm mà thôi, còn muốn lấy vợ sinh con ấy à? Mẹ thấy thôi quên luôn đi!”
Kỷ Tinh Vũ yên lặng nhận những lời trách móc của mẹ, từ bé tính cách của cậu ta đã mềm yếu, khi đối diện với sự tổn thương đến từ lời nói của người thân, cậu ta chỉ chọn cách im lặng…
Cuối cùng cha của Kỷ Tinh Vũ không nghe nổi nữa, dù sao Kỷ Tinh Vũ cũng là con trai, có một số lời nếu nói quá ác sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của con, thế là ông ta ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Được rồi, mau ăn cơm đi, lát nữa Tiểu Vũ còn phải ôn bài nữa đấy!”
Trong mắt mẹ Kỷ Tinh Vũ, “Ôn bài” chính là việc lớn bằng trời, bất kể chuyện gì cũng không thể chậm trễ thời gian ôn bài của con, thế nên lúc này bà ta mới ngậm miệng không nói và cầm đũa ăn cơm.
Khi Kỷ Tinh Vũ trở về phòng sau bữa ăn, cậu ta cảm giác cả người mình chẳng còn tí sức lực nào, Kỷ Tinh Vũ không hiểu tại sao mỗi ngày của mình lại mệt mỏi đến thế! Người cậu ta hâm mộ nhất khi còn bé chính là Hoắc Nhiễm, tên nhóc đó trước giờ không cần bị giam trong nhà để học tập, vậy mà lúc thi lại có thành tích rất tốt.
Còn cậu ta thì sao, từ bé đến lớn sống như một tù nhân, không có tự do, càng không có vui vẻ… Có lẽ chờ cậu ta đỗ cao học rồi sẽ tốt lên thôi! Tối thiểu thì cha mẹ sẽ nhìn cậu ta với ánh mắt vui vẻ hơn rất nhiều chứ không phải kiểu chán ghét như bây giờ.
Sáng hôm sau, cha mẹ cậu ta đi làm từ sớm, khi nghe được tiếng đóng cửa, Kỷ Tinh Vũ mới thở phào một cái. Mặc dù khi cậu ta ở nhà một mình vẫn thành thật ôn bài, nhưng không có cha mẹ giám sát khiến cậu ta nhẹ nhàng hơn, nếu không khi Kỷ Tinh Vũ đi vệ sinh, mẹ cậu ta còn muốn đứng ở cửa tính toán thời gian nữa cơ.
Nhưng khi Kỷ Tinh Vũ vừa muốn tập trung tinh thần chuẩn bị ôn bài, thì đột nhiên cậu ta lại nghe được tiếng động vang lên trong phòng khách, thế là cậu ta xông ngay ra ngoài… Lần này Kỷ Tinh Vũ rõ ràng nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong phòng khách nhà mình.
“Ông là ai?” Kỷ Tinh Vũ khẩn trương hỏi.
Nhưng người kia cứ như không nhìn thấy Kỷ Tinh Vũ vậy, ông ta có vẻ mệt mỏi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Dù sợ hãi thế nào thì Kỷ Tinh Vũ cũng là một thanh niên hai mươi tuổi, thế là cậu ta cố lấy can đảm rồi đi qua muốn đẩy người đàn ông kia ra ngoài, không ngờ Kỷ Tinh Vũ đẩy một cái lại thành vồ hụt… Còn người đàn ông trước mặt đã biến mất không thấy đâu nữa!
Lúc đó Kỷ Tinh Vũ sợ đến mức ngây người, cậu ta lập tức cảm thấy mình đã gặp phải ma! Thế là Kỷ Tinh Vũ vội chạy về phòng mình và đóng cửa thật chặt. Nhưng sợ hãi khiến cậu ta không thể tập trung tinh thần ôn bài, thế là cậu ta dứt khoát mặc áo khoác vào rồi chuẩn bị đi dạo vài vòng cho thoáng gió.
Lần trước cậu ta xuống nhà đi dạo là cách đây hơn một tháng, Kỷ Tinh Vũ cảm thấy mỗi ngày của mình còn không bằng một tù nhân, bởi vì tù nhân còn có thời gian ra ngoài trời, còn cậu ta chỉ có thể lén lút ra khỏi nhà.
Thật ra Kỷ Tinh Vũ cũng không dám đi xa, cậu ta chỉ đi một vòng xung quanh tòa nhà của mình. Nhưng thời gian hóng gió ngắn ngủi lại giúp tâm trạng Kỷ Tinh Vũ trở nên thoải mái hơn nhiều, rồi cậu ta tranh thủ lúc cha mẹ còn chưa phát hiện mà vội vàng trở về.
Không ngờ lúc Kỷ Tinh Vũ vừa mới chuẩn bị lên tầng, cậu ta lại nhìn thấy một bà lão xách một túi vật nặng đi trước mặt, thế là Kỷ Tinh Vũ chủ động đi qua và nói: “Bà ơi, để cháu xách giúp bà nhé! Nhà bà ở tầng mấy ạ!”
Bà lão thấy người thanh niên này khá tốt bụng, bèn cười bảo: “Bà ở tầng 6, phòng 603…”
Kỷ Tinh Vũ nghe xong lại phát hiện hóa ra là hàng xóm nhà mình, thế là cậu ta cầm lấy túi đồ trong tay bà lão rồi nói: “Tốt quá, cháu cũng ở tầng 6.”
Bà lão nhìn Kỷ Tinh Vũ một chút, sau đó giống như đột nhiên nhớ ra: “Cháu là Tiểu Kỷ à! Ái chà, hôm nay bà mới được nhìn thấy người thật đây!”
Kỷ Tinh Vũ hơi ngạc nhiên hỏi: “Bà biết cháu ạ?”
Bà lão cười vui vẻ, nói: “Bà biết cháu, bà thường nghe mẹ cháu nói là cháu đang ở trong nhà học tập, cháu chuẩn bị thi gì hả?”
“Cháu thi cao học ạ.” Kỷ Tinh Vũ khẽ thở dài.
Bà lão vỗ vai Kỷ Tinh Vũ: “Tiểu Kỷ à, cháu yên tâm, bà chỉ có một mình, trái tim bà không tốt nên không thể quá ồn, vì thế chắc chắn sẽ không quấy rầy việc học của cháu, cháu cứ yên tâm chuẩn bị thi thạc gì gì đó đi!”