Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 148: Pháp y Diệp bị thương

Chương 148: Pháp y Diệp bị thương

Viên Mục Dã chưa hiểu ngay ý của Đoàn Phong, cậu mờ mịt nhìn anh ta.
Đoàn Phong hừ nhẹ: “Muốn nhanh chóng tìm được Đại Quân, cậu phải nghe tôi!”
Viên Mục Dã thấy thái độ của Đoàn Phong có vẻ ép buộc nên trong lòng không thoải mái lắm, nhưng nghĩ đến việc quan trọng nhất là tìm thấy Đại Quân nên cũng chỉ “Ừ” một tiếng.
Cho nên nhóm người số 54 nhân lúc cảnh sát chưa đến lặng lẽ đi tìm người bảo vệ tên Chu Cách kia. Thế nhưng bất ngờ là Viên Mục Dã cùng Đoàn Phong chưa tìm được Chu Cách ở hầm để xe tòa nhà số mười bảy thì phía Diệp Dĩ Nguy lại có động tĩnh trước.
May mà Viên Mục Dã đã dặn Diệp Dĩ Nguy từ trước, nếu thực sự gặp Chu Cách thì không được tự ý hành động, nhất định phải tìm cách ngăn tên đó lại sau đó nghĩ cách thông báo cho cậu và Đoàn Phong.
Sở dĩ Viên Mục Dã dặn như vậy hoàn toàn là vì lo lắng cho sự an toàn của Diệp Dĩ Nguy, mặc dù cậu chưa biết thân thủ của Chu Cách thế nào, nhưng Diệp Dĩ Nguy chỉ là một pháp y yếu đuối, nhất định không phải là đối thủ của hắn.
Theo lý thuyết, pháp y Diệp đã gọi điện cho Từ Lệ đến bắt người thì khi thấy Chu Cách đến phòng kỹ thuật, đáng lẽ anh ta phải gọi cho Từ Lệ mới đúng.
Nhưng trên đời này đâu có nhiều thứ đáng lẽ như vậy? Trong lúc Viên Mục Dã và Đoàn Phong vẫn chưa thu hoạch thêm được gì dưới tầng hầm để xe của tòa nhà số mười bảy thì nhận được điện thoại của Diệp Dĩ Nguy, bảo cậu nhanh chóng quay về phòng kỹ thuật.
Viên Mục Dã thấy căng thẳng, cậu lo lắng cho sự an toàn của Diệp Dĩ Nguy, nên vội kéo Đoàn Phong chạy về phía phòng kỹ thuật... Chờ khi hai người bọn họ chạy đến nơi thì có một bóng đen chạy từ trong phòng kỹ thuật ra, Viên Mục Dã nhìn liếc qua đã nhận ra bóng lưng chắc nịch kia.
“Hắn chính là Chu Cách!” Viên Mục Dã hét to.
Đoàn Phong như con báo đột ngột tăng tốc đuổi theo, nháy mắt đã vượt qua Viên Mục Dã chạy như bay về phía bóng đen kia. Viên Mục Dã vốn định đuổi theo cùng, nhưng cậu cảm thấy không yên tâm nên nhìn thoáng qua bên trong phòng kỹ thuật, không ngờ sau ánh nhìn này, bước chân của cậu không tự chủ được dừng lại.
Lúc này trong phòng kỹ thuật rất hỗn loạn, hiển nhiên khi nãy vừa có xô xát xảy ra trong đó, mà vừa rồi Chu Cách một mình chạy ra ngoài, chỉ sợ người vừa xô xát với Chu Cách đã bị thương!
Nghĩ đến điều này Viên Mục Dã lập tức đi về phía phòng kỹ thuật, đi vào trong kiểm tra, thấy người nhân viên kỹ thuật hai mắt nhắm nghiền co quắp nằm trên đất, còn Diệp Dĩ Nguy đang bịt miệng vết thương trên tay cố gắng đứng lên.
Thấy Diệp Dĩ Nguy bị thương, trong lòng Viên Mục Dã run lên, cậu cảm thấy rất áy náy, khi nãy cậu không nên để anh ta nghĩ cách chặn Chu Cách lại. Với thân thủ của đối phương đến Đại Quân cũng không đấu lại được thì Diệp Dĩ Nguy đâu thể là đối thủ của hắn?!
Diệp Dĩ Nguy nhìn Viên Mục Dã đi vào, sắc mặt tái nhợt, anh ta nói: “Hắn vừa chạy ra ngoài, nhanh đuổi theo!”
Viên Mục Dã cau mày bước đến đỡ anh ta: “Anh không cần lo lắng, Đoàn Phong đã đuổi theo rồi, để tôi xem tay anh nào...”
Diệp Dĩ Nguy lắc đầu nói: “Tôi không sao, cậu nhanh chạy đi hỗ trợ đi, tên kia rất mạnh tay đấy, tôi sợ đội trưởng Đoàn của cậu không đối phó được đâu.”
Viên Mục Dã chưa từng nghi ngờ thân thủ của Đoàn Phong, chỉ cần đối phương còn là người thì tuyệt đối không phải đối thủ của Đoàn Phong, cậu nói với Viên Mục Dã: “Yên tâm đi, tên kia không chạy được đâu, mau để tôi xem tay anh nào!”
Diệp Dĩ Nguy thấy giọng nói chắc chắn của Viên Mục Dã thì đành gật đầu: “Cậu đến bàn kia lấy hộp y tế đến đây...”
Viên Mục Dã nhanh chóng lấy hộp y tế đến, sau đó giúp Diệp Dĩ Nguy cởi áo trên người ra. Bởi vì Diệp Dĩ Nguy mặc một bộ vest được cắt may vừa vặn nên lúc cởi ra hơi khó khăn...
Viên Mục Dã không nhịn được càu nhàu: “Diệp đại pháp y này, đêm hôm khuya khoắt anh đi ra ngoài có cần nghiêm chỉnh như vậy không, người biết thì nói anh đến điều tra hiện trường, không biết còn tưởng anh đi xem mắt đấy!”
Diệp Dĩ Nguy bị Viên Mục Dã chọc cười, tức giận nói: “Xem mắt? Với cậu hay với nhân viên bảo vệ kia!”
Lúc này Viên Mục Dã đã cởi được áo của Diệp Dĩ Nguy, thấy vết thương trên tay anh ta đã thấm máu hết mấy lớp áo...
Sắc mặt Viên Mục Dã rất khó coi: “Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi, có lẽ cần phải khâu vết thương lại.”
Diệp Dĩ Nguy dùng một tay cởi cúc áo ra: “Tôi là bác sĩ đây, còn đến bệnh viện làm gì, hơn nữa cậu nhìn lượng máu chảy ra xem, đến được bệnh viện thì cậu phải truyền máu cho tôi rồi.”
“Truyền thì truyền, dù sao anh cũng vì tôi nên mới bị thương, hiến chút máu có là gì chứ!” Viên Mục Dã không nề hà.
Diệp Dĩ Nguy cười nói: “Đến lúc đó đừng có keo kiệt đấy. Mau mở hộp ra, bên trong có thuốc cầm máu...”
Sau đó Viên Mục Dã kéo tay áo sơ mi của Diệp Dĩ Nguy lên kiểm tra vết thương, sắc mặt cậu càng lo lắng: “Vết thương khá sâu đấy, nhất định là phải khâu lại.”
Diệp Dĩ Nguy nghiêng đầu nhìn qua sau đó cau mày nói: “Không sao, lau sạch vết thương rồi khâu hai mũi là được, cậu đưa cái bình nhỏ màu đen trong hộp kia cho tôi.”
Viên Mục Dã vẫn lo lắng hỏi: “Trường hợp này không phải nên tiêm một mũi uốn ván à?”
Diệp Dĩ Nguy cười: “Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ? Nhanh đưa cho tôi...”
Trước kia Viên Mục Dã luôn đứng nhìn Diệp Dĩ Nguy khâu lại thi thể, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh ta tự khâu cho mình, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ... May mà thời gian không dài, động tác của Diệp Dĩ Nguy nhanh chóng khâu vết thương lại rồi hướng dẫn Viên Mục Dã lấy băng vải băng lại.
Viên Mục Dã vừa định hỏi Diệp Dĩ Nguy có đau không, nhưng nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán anh ta, cậu cũng không hỏi nữa... Sau đó cậu lại giúp anh ta mặc áo trong, rồi đến áo khoác ngoài, “Anh ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi xem phía Đoàn Phong thế nào...”
Diệp Dĩ Nguy buồn cười nói: “Không phải cậu nói không cần lo về thân thủ của Đoàn Phong à?”
“Không phải là tôi lo cho anh ấy, tôi chỉ lo người bảo vệ kia bị anh ấy đánh chết thôi!” Viên Mục Dã nói xong thì đi ra ngoài cửa.
Nhưng cậu nhanh chóng quay lại, sau đó chỉ vào nhân viên kỹ thuật nằm trên đất: “Anh ta... không sao chứ?”
Diệp Dĩ Nguy khoát tay: “Cậu nhanh đi đi, anh ta chỉ bị đánh ngất thôi!”
Lúc này Viên Mục Dã mới yên tâm đuổi theo Đoàn Phong, kết quả cậu vừa đi ra ngoài đã nghe được tiếng còi cảnh sát từ phía Nam truyền đến, xem ra Từ Lệ đến rồi. Nghĩ vậy Viên Mục Dã nhanh chóng chạy về phía tòa nhà số mười bảy, bởi vì không cần nghĩ cậu cũng biết được sau khi Đoàn Phong bắt được tên kia sẽ đi đâu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất