Chương 18: Thế sự vô thường
Sau khi về đến nhà, Lý Tử Y càng nghĩ càng không yên tâm, cả đêm không ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, cô chủ động gọi điện cho Tôn Lôi Lôi, nhưng khi đó điện thoại của Tôn Lôi Lôi đã tắt máy.
Lý Tử Y càng bất an, đến mức hoảng hốt, cô vội vàng bắt xe đến trường, kết quả còn chưa đến cổng trường thì từ xa đã nhìn thấy xe cấp cứu dừng trước cổng.
Lý Tử Y xuống xe nhìn xem, không ngờ lại nhìn thấy thầy Lý được người ta đưa từ trong ra, nhưng hai mắt thầy đã nhắm nghiền, sắc mặt trắng như tờ giấy... Tình hình có vẻ không lạc quan. Lý Tử Y lập tức hỏi bác bảo vệ xem đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt bác bảo vệ còn chưa hoàn hồn, nói: “Sáng nay bác đi kiểm tra quanh trường thì nhìn thấy thầy Lý nằm im trên đất, gọi thế nào cũng không có phản ứng, bác vội vàng gọi 120... Nhưng lúc nãy thấy bác sĩ cấp cứu nói thầy Lý đã bị giãn đồng tử, có lẽ không cứu được nữa!”
“Cái gì!” Lý Tử Y giật mình, cô không ngờ thầy Lý luôn giản dị gần gũi lại ra đi như vậy! Nhưng sau khi kinh ngạc, cô lại nhớ đến tin nhắn lừa Tôn Lôi Lôi, thế là vội vàng hỏi bác bảo vệ xem trong trường còn có học sinh khác không?
Không ngờ bác bảo vệ lại không biết gì cả, ông ấy nói đêm qua sau khi mình nhận giao ban thì chưa thấy học sinh nào ra ngoài, còn trước đó có học sinh nào vào trường hay không thì ông ấy không biết.
Lý Tử Y vội vàng chạy về ký túc xá, kết quả khi cô mở cửa phòng ký túc xá ra thì thấy mấy người Cung Siêu đều ở trong phòng, chỉ có Tôn Lôi Lôi là không thấy đâu.
“Tôn Lôi Lôi đâu?” Lý Tử Y lạnh giọng chất vấn.
Không ngờ cô vừa nói xong, sắc mặt mọi người trong phòng đột nhiên trở nên tái nhợt, không ai trả lời cô, ngay cả Vương Tiêu Tiêu bình thường hùng hùng hổ hổ cũng ngây đơ ngồi yên không nói câu nào.
Trong lòng Lý Tử Y nặng trĩu, một dự cảm xấu xuất hiện, chắc chắn là có chuyện rồi... Lúc này cô nhìn qua bên dưới gầm bàn ký túc xá thấy có một chiếc vali màu hồng. Cô biết đó là vali của Tôn Lôi Lôi, nhưng không phải trước kỳ nghỉ một ngày Tôn Lôi Lôi đã kéo nó về nhà rồi sao!
Nghĩ vậy, Lý Tử Y đi đến trước bàn, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ chỉ vào vali bên dưới và nói: “Vali của Tôn Lôi Lôi sao lại ở đây? Cậu ấy đâu?”
Cả căn phòng vẫn yên lặng, không ai trả lời cô... Sự lo lắng trong lòng Lý Tử Y càng nặng hơn, cô giơ tay định kéo chiếc va li ra thì lại bị Cung Siêu đẩy ra: “Đừng đụng vào!”
Lý Tử Y hơi sửng sốt, cô nghi ngờ nhìn về phía Cung Siêu và thấy mắt cậu ta hằn vệt máu, dường như cả đêm không ngủ... Lý Tử Y biết Cung Siêu luôn kiêu căng tự phụ, từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta.
Trong lòng Lý Tử Y càng chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi, hơn nữa là chuyện lớn, lớn đến mức không phải chuyện mà ở tuổi bọn họ có thể giải quyết được! Thế là cô thử hỏi dò: “Lúc nãy tớ nhìn thấy thầy Lý bị xe cứu thương đưa đi, bác bảo vệ nói... không cứu sống nổi.”
Mọi người nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi, Lý Tử Y nhìn sự hoảng sợ trong mắt bọn họ, hỏi: “Cái chết của Thầy Lý không liên quan gì đến mọi người chứ!”
“Nói linh tinh cái gì thế! Cho dù có liên quan đến bọn tôi, thì ông ta chết cũng vì bệnh tim!” Vương Tiêu Tiêu đột nhiên nói.
Lý Tử Y nhìn thái độ của Vương Tiêu Tiêu, sự nghi ngờ càng tăng lên... Cô hỏi lại câu hỏi ban đầu: “Tôn Lôi Lôi đâu?”
Lần này cuối cùng mấy người kia cũng có phản ứng, bọn họ không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn về phía chiếc vali màu hồng kia. Lý Tử Y cảm thấy da đầu tê buốt, cơ bắp toàn thân cứng ngắc lại, cô liên tục lắc đầu: “Không thể nào... Không thể nào!”
Nói xong, cô định đi đến bên chiếc vali mở nó ra, nhưng tay của cô lại bị Cung Siêu chặn lại lần nữa, cậu ta nặng nề lắc đầu: “Nghe lời, đừng nhìn...”
Lý Tử Y giật mình, trong nháy mắt lý trí đã trở lại, cô biết Cung Siêu không cho cô nhìn thứ trong vali là vì muốn tốt cho cô, bởi vì một khi cô nhìn thấy, thì sẽ thành người có liên quan...
Sắc mặt Vương Tiêu Tiêu càng trở nên khó coi, cô ta không ngờ chuyện đã đến nước này mà Cung Siêu vẫn bảo vệ Lý Tử Y đến thế. Sự tức giận trong lòng khiến cô ta mất đi lý trí, kích động hét lên với Cung Siêu: “Đến mức này rồi mà cậu vẫn còn bảo vệ cậu ta sao, nếu không phải vì cậu ta thì mọi chuyện có biến thành như thế này không?”
Tiếng thét của Vương Tiêu Tiêu rất lớn, nếu còn tiếp tục thì quản lý ký túc xá sẽ nghe được... Thế là Cung Siêu không hề nghĩ ngợi mà tát cho cô ta một cái, sau đó hung dữ nói: “Không muốn chết thì im lặng cho tôi!”
Dáng vẻ lúc đó của Cung Siêu thực sự rất đáng sợ, khiến Vương Tiêu Tiêu sợ không dám nói câu nào nữa, cả người run rẩy ngồi trên đất. Ký túc xá lại yên lặng trở lại, dường như mọi người có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Cuối cùng Cung Siêu lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Tử Y, cậu quay về nhà trước đi, chuyện hôm nay không được nhắc một câu nào với người khác! Phải vĩnh viễn giữ trong lòng! Cậu nhớ kĩ, sau này dù có chuyện gì xảy ra... cậu cũng đều không biết gì hết!”
Lý Tử Y im lặng thật lâu mới gật đầu với Cung Siêu: “Mình biết rồi...”
Sau khi ra khỏi trường, sắc mặt Lý Tử Y vẫn còn sự hoảng hốt, trong lòng cô cực kỳ hoảng sợ, cô không biết tại sao chuyện lại thành như thế này? Thậm chí cô còn không có dũng cảm hỏi Cung Siêu tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Còn cả cái vali kia chứa thứ gì... có phải là xác Tôn Lôi Lôi không?
Kỳ nghỉ nhanh chóng kết thúc, các bạn học sinh quay lại trường học thì nhận được hai tin tức đáng sợ. Một là giáo viên địa lý Lý Kiến Nghiệp, trong lúc ở lại trường trực ban vì bệnh tim bộc phát mà qua đời. Một tin khác là Tôn Lôi Lôi lớp C2-3 trên đường cùng cha mẹ về quê thì gặp núi lở, cả nhà đều gặp nạn.
Đại đa số mọi người trong lớp đều cảm thán thế sự vô thường, còn Cung Siêu và Vương Tiêu Tiêu thì như được đại xá thở phào một hơi. Chỉ có Lý Tử Y sau khi nghe hai tin tức này thì choáng váng, trong chốc lát không hiểu được ngọn nguồn cái chết của Tôn Lôi Lôi là như thế nào?
Mặc dù cuối cùng chuyện này đã kết thúc, nhưng những người trong cuộc cũng không còn lòng dạ nào tiếp tục học ở trường trung học số 25 nữa, cho nên bọn họ đều lần lượt chuyển trường khác.
Hai tháng sau, Lý Tử Y nhận được một email của Vương Tiêu Tiêu...