Chương 184: Hung thủ đến cửa
Từ Lệ biến sắc, anh ta hỏi: “Không chào hỏi trước? Vậy anh có biết bình thường cậu ta ở đâu không?”
Căn cứ theo địa chỉ mà ông chủ cửa hàng chụp ảnh cung cấp, mấy người Viên Mục Dã tìm được căn phòng mà cậu nhóc Tiểu Vĩ đã thuê, nhưng vừa đến nơi đã bị bà chị chủ nhà mắng té tát, chị ta nói Tiểu Vĩ chưa trả mình hai tháng tiền thuê nhà mà đã té mất!
Từ Lệ nghe xong lộ ngay thân phận, bà chị chủ nhà thấy thế vội giữ chặt ống tay áo anh ta lại và nói: “Đồng chí cảnh sát, anh nhất định phải giúp tôi bắt được thằng nhóc chết tiệt này! Tôi thấy cậu ta thật thà nên mới đồng ý cho nợ hai tháng tiền nhà, không ngờ cậu ta lại chuồn mất tiêu!”
Từ Lệ thấy rất phiền khi bị chị ta túm lại, anh ta sắp nổi giận đến nơi thì Viên Mục Dã bỗng lên tiếng: “Chị à, chúng tôi đến là muốn xác minh một chút tình huống của Tiểu Vĩ, chị xem có thể để chúng tôi đi vào không, biết đâu khi bọn tôi kiểm tra phòng cậu ta thì có thể biết được Tiểu Vĩ đã đi chỗ nào?”
Bà chị chủ nhà nghe xong vội vàng mở cửa và bảo: “Vậy mấy cậu mau vào xem thử đi…”
Lúc này Từ Lệ ngăn những người khác ở cổng: “Viên vào trước đi… Để tránh nhiều người sẽ phá hỏng hiện trường.”
Mặc dù nói như vậy nhưng những người khác nghe vào lại thấy hơi là lạ, bởi vì nếu sợ nhiều người phá hủy hiện trường thì cũng nên là một người trong số họ đi vào chứ không phải là Viên Mục Dã, người đã rời khỏi chức vụ chứ!
Nhưng đội trưởng Từ đương nhiên có lý do của mình, tất cả mọi người đều hiểu Từ Lệ đã dẫn Viên Mục Dã đến thì tất nhiên có việc cần cậu. Viên Mục Dã thấy mặc dù sắc mặt mọi người đều hơi nghi ngờ nhưng không ai dám hỏi Từ Lệ cả, vì thế cậu không chần trừ nữa mà bước luôn vào.
Việc đầu tiên Viên Mục Dã làm khi đi vào trong là đóng chặt cửa lại, sau đó cẩn thận quan sát toàn bộ căn phòng… Không ngờ đúng lúc này Viên Mục Dã thấy một người trẻ tuổi mặc áo bảo vệ màu xanh sẫm đi ra từ trong nhà vệ sinh, vẻ mặt nhăn nhó nằm lên trên giường.
Căn phòng mà Tiểu Vĩ thuê vô cùng nhỏ, bước vào cửa được mấy bước là đã đến giường rồi, ưu điểm duy nhất chắc là nó có buồng vệ sinh riêng! Cậu thanh niên lúc này nằm trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm trên trần, có vẻ đang có rất nhiều tâm sự.
Xem ra cậu thanh niên chưa đến hai mươi tuổi này là Tiểu Vĩ, chỉ tiếc là… Bây giờ Viên Mục Dã có thể nhìn thấy Tiểu Vĩ tức là người này đã chết, hơn nữa còn chết ngay trong căn phòng này.
Lại một người không liên quan bị cuốn vào, sau đó mất mạng oan uổng, Viên Mục Dã thật sự rất hiếu kỳ với những tấm ảnh mà Hồng Huy đã chụp, rút cục nó có bí mật gì mà không thể cho ai biết?
Đang lúc suy nghĩ, Viên Mục Dã thấy Tiểu Vĩ đột nhiên ngồi dậy, sau đó hoảng sợ nhìn về phía cửa. Nếu Viên Mục Dã không đoán sai thì lúc đó chắc là Tiểu Vĩ đã nghe được tiếng gõ cửa.
Viên Mục Dã lập tức nhìn lướt qua đồng hồ trong phòng, cậu phát hiện lúc này đã sắp đến nửa đêm. Vào thời điểm này mà có người gõ cửa… thì chắc đó chính là hung thủ đã giết Tiểu Vĩ.
Viên Mục Dã nhận ra được Tiểu Vĩ của lúc ấy cực kỳ sợ hãi, dường như cậu ta biết người đang gõ cửa là ai, nhưng Viên Mục Dã không ngờ được là Tiểu Vĩ do dự một lúc rồi lại đi ra mở cửa…
Theo lý thuyết, nếu như Tiểu Vĩ biết rõ mở cửa sẽ gặp nguy hiểm, vậy tại sao cậu thanh niên này nhất định phải mở cửa ra? Hơn nữa nhìn Tiểu Vĩ lúc đó rất tỉnh táo, không hề giống như bị người ta điều khiển để mở cửa.
Sau khi Tiểu Vĩ mở cửa, một người đàn ông cao gầy đi vào, Viên Mục Dã chỉ cần nhìn lướt qua là nhận ra người này chính là gã đàn ông có đôi mắt phượng! Hơn nữa đối phương và Tiểu Vĩ không phải gặp nhau lần đầu tiên, vì Tiểu Vĩ cho gã vào phòng xong thì quay đi lấy máy tính của mình.
Tiểu Vĩ bật máy tính lên rồi đưa luôn máy cho gã đàn ông có đôi mắt phượng kia. Đối phương nhìn lướt qua, sau đó nhanh chóng đóng máy tính lại, tiếp đấy gã móc từ trong túi ra một tập tiền một trăm tệ. Lúc này Viên Mục Dã mới nhìn rõ, chắc gã đàn ông mắt phượng này dùng tiền mua những tấm ảnh đó từ tay Tiểu Vĩ.
Chỉ tiếc là động tác của gã quá nhanh, Viên Mục Dã còn chưa kịp nhìn rõ bên trong là ảnh chụp thứ gì thì gã đã khép máy tính lại… Tiểu Vĩ nhìn thấy tập tiền nhân dân tệ là hai mắt tỏa sáng, cậu ta cầm tiền rồi đếm ngay lập tức.
Viên Mục Dã thấy cảnh này mà thầm nghĩ đáng tiếc, bởi vì cậu biết Tiểu Vĩ sắp chết đến nơi rồi! Quả nhiên, ngay lúc Tiểu Vĩ sắp đếm xong tập tiền trong tay thì đột nhiên cảm thấy cổ mình căng lên, đợi đến lúc cậu ta hiểu được thì cổ đã bị đối phương ghì chặt lấy.
Đừng thấy gã mắt phượng trông gầy gò nhưng lực tay lại khỏe kinh người, mà sợi dây thép gã dùng để ghìm chết Tiểu Vĩ dường như được rút ra từ một chiếc nhẫn trên tay.
Ký ức sau cùng của Tiểu Vĩ chính là gã mắt phượng đang nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt dửng dưng, trong mắt đối phương không hề có một gợn sóng, giống như Tiểu Vĩ chỉ là một con ruồi đê tiện sắp bị gã bóp chết vậy…
Sau khi Tiểu Vĩ tắt thở, toàn bộ cảnh tượng trước mắt Viên Mục Dã lập tức biến mất không thấy đâu nữa, Viên Mục Dã tiếp tục đi tới mở cửa tủ quần áo và nhìn thoáng qua bên trong, sau đó cậu lại đi tới kiểm tra phía dưới giường, cậu phát hiện ở đó có một chỗ trống rất lớn, chắc trước đây nó được đặt một chiếc vali xách tay.
Viên Mục Dã thầm tính toán mọi chuyện xong thì đi tới mở cửa để mấy người Từ Lệ tiến vào, cậu chỉ vào dưới giường và nói: “Dưới đó thiếu một chiếc vali xách tay, nhưng trong tủ vẫn còn rất nhiều quần áo, cái này nói lên điều gì?”
Từ Lệ suy nghĩ rồi trả lời: “Nói rõ có người đã dùng chiếc vali xách tay để mang một thứ từ trong phòng mà không phải quần áo…”
Mấy người khác cứ như đang nghe hai người chơi trò bí hiểm vậy, nhưng họ không dám tùy tiện hỏi, lúc này Từ Lệ quay đầu nói với mấy đồng nghiệp: “Mấy cậu ra ngoài xem gần đây có camera giám sát không, Tiểu Vương và Tiểu Triệu đi lấy lời khai của chủ nhà.”
Sau khi tất cả những người khác đều ra ngoài, Từ Lệ cũng hơi nhức đầu hỏi: “Có thể xác định Tiểu Vĩ đã chết sao?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Chết ngay tại căn phòng này, chắc vài ngày nữa sẽ có người phát hiện thi thể…”
Từ Lệ liên tục thở dài, nhưng sau đó anh ta xoay người nói với Tiểu Vương và Tiểu Triệu ở ngoài cửa: “Lát nữa hai cậu vào cùng với tôi kiểm tra cẩn thận hiện trường, lấy tất cả các dấu vân tay về cho tôi!
Sau đó mấy người bọn họ đã tìm được ví của Tiểu Vĩ trong một ngăn kéo, bên trong chỉ có vài chục tệ tiền lẻ và thẻ căn cước. Bà chị chủ nhà thấy thẻ căn cước của Tiểu Vĩ còn ở trong phòng thì lập tức tái mặt hỏi: “Thằng bé đó đã gặp chuyện gì à?”
Vào lúc này đám người Từ Lệ cũng khó mà trả lời chị ta điều gì, dù sao vẫn chưa có ai phát hiện ra thi thể Tiểu Vĩ, hơn nữa chỗ này cũng không phải trong phạm vi của Từ Lệ, bọn họ nhất định phải trao đổi tình huống với đồng nghiệp ở khu vực này mới được.
Một lát sau, có một đồng nghiệp hổn hển chạy về, nói: “Đội trưởng Từ, đầu ngõ có camera, nó ở ngay trước cửa một siêu thị, không biết có quay được gì không…”